CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 80

Sau đó tôi mới biết cú giơ tay bắt gậy này của mình có ý nghĩa gì, chỉ

nhờ một hành động nhỏ như vậy, tôi đã nhận được thiện ý của tất cả mọi
người trong thôn Gama thượng. Nếu nói trước kia họ đối xử tốt với tôi và
Lâm chỉ là do truyền thống thì từ giờ phút này, tôi đã có được trái tim của
họ, hơn nữa, thứ toi có được không chỉ là trái tim của những người dân
trong thôn Gama thượng, mặc dù sau đó, cái tay bị thương của tôi lại đau
đến mức rất nhiều ngày sau vẫn thấy khó chịu.

“Sao cô có thể một tay túm được cây gậy nhỉ?” Lâm lách người qua đám

đông, vội vã chạy tới, thô bạo túm tay tôi xem xét một hồi. Phía sau anh ta
là các thành viên khác của đội, nhưng không hề có Kangkun. Tôi vô thức
gào lên:”Nhẹ tay thôi, nhẹ thôi, đau!”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Bây giờ hết đau rồi hả? Trên người có

bị thương không?”

“Không.”

Dưới sự giúp đỡ của Lâm, tôi đứng lên, vẫy vẫy cánh tay còn lành lặn,

nói: “Anh quay lại tiếp tục thi đấu đi, tôi không sao.”

“Còn thi với đấu gì nữa!” Anh ta trừng mắt nhìn tôi, “Đi! Về nhà trước

đã.” Do khi ngã xuống tôi đã đè bẹp cầu môn nên phát bóng của Gama hạ
không được tính điểm. Các kị thủ đội Gama hạ vẫn vây lấy trọng tài, bất
bình gào thét, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Người dân thôn Gama
thượng thì mặt mũi hớn hở, cuối cùng trọng tài kiên quyết không tính bàn
thắng này, tỉ số hoà 0 – 0.

Tôi được Lâm và Ceda đưa về nhà của Wughi. Ceda vô cùng vui sướng

vì kết quả của trận đấu ngày hôm nay, chỉ là hoà thôi mà, tôi cảm thấy con
bé vui mừng hơi quá, nhưng phải chăng vì hoà là kết quả rất lâu rồi mới
xuất hiện? Suy đoán này chắc là đúng, bởi ngay cả Wughi và Sila cũng mặc
kệ cho con bé vui mừng. Sau khi ăn xong, Ceda ở lại trong phòng tôi và vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.