biết chủ nhân khu vườn là bà Đỏ - nên không thể nói là ông cố tình chơi chữ).
Ông du lịch giang rộng hai tay, trông ông hoan hỉ như muốn ôm chầm tất
cả những người có mặt:
- Cần quảng bá hiện tượng thú vị này ra thế giới. Bảo đảm doanh thu ngành
du lịch sẽ tăng chóng mặt.
Bà kế hoạch đầu tư ủng hộ ông động vật hoang dã và ông du lịch.
- Tôi sẽ chi tiền để duy trì và nâng cấp khu du lịch đặc biệt này. - Bà nói,
rút khăn ra khỏi túi chấm chấm lên cánh mũi để ngăn xúc động.
Mỗi phe ba người và sáu đôi mắt gườm gườm nhìn nhau như thể họ đang
so gươm bằng mắt.
Ông an ninh ngoắt bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm lại gần.
- Các ông bà nghĩ gì về những con vật nổi loạn trong khu vườn này?
Ông hất hàm hỏi, nhấn mạnh từ “nổi loạn” một cách có chủ ý.
- Ờ… ờ… đúng là… là… không bình thường… Thú thật là… là… tôi thấy
sợ… - Ông Sáu Thơm ấp úng, tốn gấp đôi thời gian bình thường để nói hết
câu.
- Còn bà, bà thấy thế nào?
- Tôi cũng thế.
Bà Hai Nhành nói, đảo mắt tìm các con vật nhưng bọn nhóc đã lủi đi đâu
cả rồi. Bà chỉ bắt gặp ánh mắt lo lắng và khuôn mặt sắp khóc của thằng Cu
lấp ló sau lưng ông Sáu Thơm, và lòng bà chùng xuống. Bà quay nhìn ông an
ninh:
- Ờ… ờ… Nhưng tôi nghĩ chuyện con này kêu tiếng con kia dẫu sao cũng
chẳng có hại gì… Còn thấy hay hay…