tạm là được. Trong mắt Thẩm Hiểu Tinh, quần áo của con gái chỉ cần gọn
gàng sạch sẽ, sẽ không xấu đi đâu được. Bản thân Kỳ Thiện cũng không
phải là một người kén chọn, mẹ mua cho cái gì thì cô sẽ mặc cái đó, thích
nhất là mặc đồng phục, kiểu gì cũng không đến nỗi tệ.
"Con xem, thế này chẳng phải là đẹp lắm sao? Tiểu Thiện nhà chúng
ta hơi ốm một chút, nhưng vẫn mặc đẹp như thường, làn da đẹp, khí chất
sạch sẽ, tùy tiện sửa soạn một chút cả người liền khác hẳn." Phùng Gia
Nam nói, "Ngày mai con mặc bộ này đi."
Kỳ Thiện khó hiểu, hỏi: "Dì Gia Nam, mẹ con chưa nói với dì ngày
mai nhà con đi thăm nhà cậu con sao?"
"Bố mẹ con đi là được rồi." Phùng Gia Nam đứng sau lưng Kỳ Thiện,
giống như nói chuyện phiếm, nói: "A Toán hỏi dì, ngày mai sinh nhật nó,
có thể gọi mấy người bạn đến nhà chơi được không. Con nói xem, dì có thể
không đồng ý sao?"
Kỳ Thiện ngẩn ra, không hiểu sao lại nghĩ đến Chu Yến Đình. Chu
Toán thực sự sẽ gọi cô ấy đến sao? Với tác phong làm việc của anh, điều
này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cô ảm đạm cúi đầu, khẽ ậm ừ
"vâng" một tiếng xem như đáp lời.
"Dì đoán A Toán sẽ gọi cô gái luyện tạp kỹ kia đến tham gia tiệc sinh
nhật của nó, coi như vì để chọc tức dì, nó cũng sẽ làm như vậy. Bất kỳ
chuyện gì dì càng phản đối, nó lại càng chống đối mà làm tới cùng..."
"Dì Gia Nam, nếu dì đã biết như vậy, tại sao không thể thuận theo cậu
ấy một lần? Dì buông tay, cho dù tốt hay xấu thì cũng là do quyết định của
bản thân cậu ấy."
Kỳ Thiện khuyên Phùng Gia Nam, gương mặt non nớt đầy vẻ khẩn
thiết. Phùng Gia Nam đáp: "Tiểu Thiện, con đúng là đứa trẻ tốt, nó làm khổ
con, con còn bảo vệ nó như vậy. Cho dù trong lòng con chịu thiệt cả trăm