bên ngoài khung cửa hạnh phúc của chàng. Có lúc tôi định kéo cửa đi vào,
tìm tận cùng ngõ ngách xem người chiếm giữ tim chàng là ai. Sao chàng có
thể lơ đễnh với tôi như thế? Sao chàng lại hờ hững với tôi?
Những vệt màu dần loang lổ như những vệt nước mắt ngắn dài trên
khuôn mặt tôi. Chàng không xa lánh tôi, không lạnh nhạt tôi, nhưng tôi
thấy khối đỏ bên ngực trái như vỡ ra, nhức nhối thứ cảm xúc kỳ lạ.
- Lại sao rồi nhóc?
Anh đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, nhìn vào bảng vẽ của tôi, khẽ thở dài.
- Anh chàng đấy không dành cho em. Ánh mắt em vẽ không có hồn. Em
không phải là thích anh ta, mà là tự thích hình tượng mình dựng lên cho
anh ta!
Tôi đưa tay lau nước mắt, ngước lên nhìn anh.
- Em sai rồi sao?
4. Và tình yêu…
Sau những ngày theo đuổi trái tim của chàng định mệnh đến mệt nhoài,
tôi chợt nhận ra rằng chàng không thuộc về tôi cũng giống như tôi vốn
không thuộc về chàng. Cái mà người ta gọi là định mệnh chỉ là một cách an
ủi niềm tin cho nhau hòa hợp mà thôi.
Một lần trên đường xuống xưởng vẽ, tôi bắt gặp chàng và cô bạn thân
của tôi. Có trong mơ tôi cũng không nghĩ cảnh tượng này sẽ xảy ra với
mình. Chàng và cô bạn thân của tôi cùng bước ra từ một cửa hàng sách, hai
người họ cũng lần đầu gặp gỡ, cũng mỉm cười, cũng chào nhau. Nhưng sau
khi cô bạn tôi bước đi, chàng còn tần ngần đứng đó dõi theo bóng lưng của
cô ấy. Cái cách mà chàng dõi theo cô bạn tôi giống như tôi đã từng dõi theo
bóng lưng dài và mảnh của chàng vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Tôi biết, nhịp tim của chàng run lên vì một cô gái khác, không ngoại trừ cô
bạn thân của tôi, miễn là không phải vì tôi. Tôi mỉm cười, tiếp tục cho xe đi
về phía xưởng vẽ.