CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 279

Dù có rất nhiều chuyện anh không thích, dù có rất nhiều khuôn mẫu

gò bó anh, dù có lúc anh cảm thấy cô tịch và trống rỗng...

Thế nhưng.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện được hô hấp cùng một bầu không khí, cùng

tồn tại dưới một bầu trời với Tiết Tiểu Tần, nghĩ đến nụ cười xinh đẹp ngọt
ngào của cô.... Hoắc Lương lập tức cảm thấy không có gì có thể đánh gục
anh.

Anh không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cho nên anh luôn

né tránh những chỗ đông người. Anh biết bản thân và người bình thường
không chỉ khác nhau về chỉ số thông mình và năng lực, mà còn có tình
cảm. Cho đến tận bây giờ, Hoắc Lương vẫn nhớ rõ nét mặt của mẹ khi dẫn
anh nhốt vào nhà vệ sinh nữ. Đó là vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng càng
giống như được giải thoát hơn.

Nhắc tới cũng kì lạ, đối với ba, anh không hề có cảm giác sợ ông,

cùng lắm chỉ là thờ ơ và lạnh nhạt. Ký ức tuổi thơ khiến anh thiếu hụt
những cung bậc cảm xúc, nhưng ba mẹ ở trong lòng anh không hề lưu lại
một chút gợn sóng nào. Khi bọn họ còn sống, Hoắc Lương không có cảm
xúc gì. Sau khi bọn họ chết, anh cũng chưa từng cảm thấy bi thương hay
vui sướng.

Đại khái chính là tất cả mọi người đều phải chết, chết sớm hoặc chết

muộn, nguyên nhân chết... thực ra không khác nhau bao nhiêu.

Hoắc Lương cũng rất bất ngờ khi bản thân trở thành bác sĩ cứu người.

Chỉ có thể nói hết thảy đều là ý trời, nếu mười ba năm trước Tiết Tiểu Tần
không gặp anh, không cho anh thiện ý, không khuấy động trái tim vô tình
của anh... Hoắc Lương thật sự không biết hiện tại bản thân anh sẽ là dạng
gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.