CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 107

nhẹ và những đường nét trên gương mặt già nua ấy đã in dấu lại trên một
gương mặt trẻ trung hoàn hảo – Danny.

Như một nữ tuỳ tùng khiêm nhường và thanh lịch trong bộ váy mềm

màu xám khói, San choàng tay qua lưng bà cụ, đỡ từng bước đi. Bậc thang
cuối cùng, mái tóc bạc bỗng dừng lại, hướng cái nhìn uy nghiêm về phía
hai người khách mới đến. Da Nâu nghiêng đầu sang Nhật, thầm thì gì đấy.
Một mình Bình Nguyên vội vã đứng lên, cất tiếng chào. Đôi mắt nhạt màu
của bà cụ lướt nhanh, nhưng khong bỏ sót chi tiết nào nơi người mới đến.
Mái tóc bạc hơi nghiêng về phía trước:

- Cháu là người tới đây bằng chiếc xe thồ bị nạn?

- Tai nạn? – Nguyên khó nhọc thốt lên.

- Đường dốc trơn. Sương mù. Một con dê chạy qua giữa lộ… - Bà cụ hờ

hững buông từng câu rời rạc – Nhưng ngoại trừ cái xe vỡ nát rơi xuống
vực, gã chạy xe thồ sẽ ổn thôi. Anh ta vướng lại trên nhánh cây nhô ra. Nếu
không nhầm, anh ta chỉ bị gãy chân và dập nát vùng ngực…

Nguyên cụp mắt, tái nhợt. Bà nội của Danny ngồi vào ghế đầu bàn.

Danny và San ngồi hai bên, đối diện nhau. Nhưng xung quanh không khiến
Nguyên để tâm nữa. Đầu óc cô rối bời với tin tức về người chạy xe thồ tội
nghiệp. Bà cụ quay về phía bếp, gọi người mau dọn bữa trưa. Khi người
phục vụ trong nhà mang mâm thức ăn tiến về cuối bàn, cô gái nhỏ chợt
ngước lên.

Đôi mắt mở căng, trừng trừng.

Một lần nữa, hơi thở băng giá choán đầy phổi, đông cứng lại trong tích

tắc. Nguyên biết mình hoàn toàn không nằm mơ dù hình ảnh trước mắt
giống hệt ác mộng. Người phục vụ đang nghiêng sát bên cô chính là bà
giám thị - người đàn ông áo đen cô vừa giáp mặt hôm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.