CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 136

thông minh can trường như Danny, khiến cậu ấy quên đi tất cả. "Mình đã
lầm. Chưa bao giờ Danny yêu thương mình cả!" – Tiếng hét vang lên âm
oang trong đầu Nguyên, mà tắc nghen nơi cuống họng.

Bỗng, Nhật bước đến trước mặt Nguyên, thật gần. Lòng bàn tay khô

khốc với những ngón tay run rẩy áp lên hai má cô, nửa như vuốt ve, nửa
như ghì chặt. Và bằng động tác lạ lùng ấy, cậu bé buộc đôi mắt Nguyên
phải cúi xuống, nhìn vào mắt cậu:

- Em không bao giờ muốn mất chị. Em không bao giờ muốn chị gặp

nguy hiểm đâu, Nguyên ạ. Chúng ta đã có một thời gian thật tốt đẹp ở khu
nội trú. Trước khi chị đến, em là đứa trẻ cô độc, chẳng có ai để chơi cùng.
Thế là em bám vào chị, lẵng nhẵng như một cái đuôi, theo chị khắp nơi.
Chị có nhớ hai ốc kem chị mua cho em ở căn- tin trường không? Chị dạy
em cách ăn kem kì lạ: cắn một miếng chocolate rồi một miếng vanilla. Dần
dần em nhận ra, cuộc sống cũng giống như cách ăn kem đó – Đắng và ngọt.
Buồn và vui. Nghi ngờ và tin cậy. Sợ hãi và đùa bỡn. Lúc nào cũng cùng
nhau. Em vẫn từng ước ao những tháng ngày đẹp đẽ ở ngôi trường ấy kéo
dài bất tận. Chúng ta mãi được là những đứa trẻ hạnh phúc, chỉ phải bận
tâm đến việc học hành, vui chơi, không cần biết bên ngoài kia thử thách
nguy hiểm nào chờ đợi. Nhưng rồi em hiểu, chẳng có gì kéo dài mãi. Mỗi
người rồi cũng sẽ bước đi theo con đường mà số phận đã vạch ra. Và chúng
ta đều phải học cách chấp nhận, học cách chiến đấu…

- Em nói đúng – Nhìn thẳng vào đôi mắt mịn đen tràn ngập nỗi buồn của

Nhật, cô gái nhỏ thì thầm – Mỗi người trong đời đều có một nhiệm vụ phải
hoàn thiện. Đó là lí do chúng ta được đến với cuộc sống này.

Nhật gật nhẹ, một hạt nước mắt trong suốt lăn khỏi khoé mắt:

- Vì thế, em sẽ ở bên chị, cho đến phút cuối cùng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.