CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 137

Giọng cậu bé thoảng lên rất khẽ, nhưng sức nặng của lời nói khiến những

người có mặt lặng đi.

Nụ cười vô hồn đông cứng trên khuôn mặt San.

Đôi mắt nhìn trừng trừng vào khoảng không vô định của Khiết.

Và đôi mắt khép lại của Danny.

Cựa đầu để rời khỏi bàn tay Nhật, một cách bình thản, cô gái nhỏ cắn

nhẹ quả táo. Những chiếc răng phập qua lớp vỏ đỏ rực. Cảm giác kì dị xộc
thẳng vào Nguyên, tựa một lưỡi lửa chói loá, nóng rực, tức khắc nung khô
từng tế bào nó lướt qua. Không kịp ghi nhận nỗi đau đớn hay bất kì cảm
giác nào khác, toàn bộ cảm nhận của Nguyên lúc ấy dồn vào một điểm duy
nhất: Cô sắp sửa vỡ vụn ra như chiếc bình thuỷ tinh trống rỗng, giòn tan.
Các mảnh vỡ tung toé, biến thành hàng ngàn tàn lửa da cam rực rỡ chớp
nhoáng, trước khi tất cả chìm vào màn đêm đen sâu hun hút.

Gió rít xoá chói tai. Tiếng vỗ cánh của loài ác điểu. Và nổi trên tấm màn

âm thanh hỗn độn ấy, là một tiếng thét.

Không… ông… ông…

Tiếng thét của Danny. Muộn mằn.

Đó là âm thanh cuối cùng cô gái nhỏ nghe thấy trước khi bị cuốn theo

cơn lốc xoáy, lao xuống một đường hầm bất tận, theo chiều thẳng đứng.

Cú rơi dài đã kết thúc bằng tư thế bất động này. Bình Nguyên thử cựa

nhẹ đầu. Đốt sống dưới gáy nhói lên, đau điếng. Nhưng cô lại rất mừng.
Thấy đau, nghĩa là bó thần kinh nằm trong cột sống vẫn ổn. Cô đã ghi nhận
được các cảm giác thông thương, và vẫn có thể dịch chuyển. Nguyên bắt
đầu nhẩm đếm, từ một đến một trăm. Vừa đếm, cô vừa gắng gỏi xoay trở.
Bàn chân. Lưng. Khuỷu tay. Rồi lòng bàn tay. Những tinh thể chuyển động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.