CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 86

hoặc, trong trạng thái lơ mơ, Nguyên nghe có tiếng gõ cửa, ai đó vội vã hỏi
thăm. Tên cô được nhắc đến bởi một giọng nói thần thuộc và ấm áp. Cô đã
rất muốn ngồi dậy, bước xuống thang giường tầng, ra cửa, chỉ cần nhìn thấy
cậu ấy một chút thôi cũng được. Nhưng, cô yếu đến mức ngay đến mong
muốn nhỏ bé ấy cũng không sao làm được.

Khu nội trú vắng lặng. Chẳng có tiếng chuông rè mà vang to khủng

khiếp. Giờ này, lẽ ra hàng chục ô cửa sổ đã phải mở tung, đón khí trời và
ánh sáng đổ vào những căn phòng có mái trần cao. Nhưng, chẳng có tiếng
va đập của những cánh cửa. Chẳng có ai đó chồm nửa người ra ngoài chỉ để
vội nhìn xem cậu bạn mình thầm để ý đã xuống sân thể thao hay chưa.
Chẳng có tiếng loạt xoạt của các bàn tay lạnh cóng xoa vào nhau, tiếng
xuýt xoa vì đôi môi khô nẻ hay tiếng một ai đó bất chợt hát to lên câu hát
ưa thích như cách thể dục cho những lá phổi…

Nguyên nhắm mắt.

Yên tĩnh lạ lùng.

Và Nguyên mở mắt, ngồi dậy. Hai người bạn cùng phòng 306 vẫn ngủ

say. Cuộn tròn trong chăn ấm, Khiết lăn người ra tận mí giường. Nếu cô
bạn lăn thêm nửa gang tay nữa thôi thì đã ngã xuống mặt sàn. Khác với da
nâu vô lo như đứa trẻ, cô bạn xinh đẹp năm nghiêng, xoay mặt vào tường.
Đi ngủ mà San cũng mặc một chiếc áo len mỏng dài, đan thắt tinh xảo. Chỉ
là thói quen cẩn thận để không bị cảm lạnh của cô gái biết tự chăm sóc bản
thân. Thế nhưng, hình ảnh một người mặc áo khoác và say ngủ vẫn gợi lên
cảm giác là lạ. Giống như San chỉ vừa ngả lưng sau một chuyến đi bí ẩn
trong đêm. Hoặc cô ấy mặc sẵn như thế, để sẵn sang lao vụt đi bất cứ lúc
nào.

Nhẹ nhàng tuột xuống thang giường tầng, lúc này, Nguyên mới nhận ra

hết thảy đồ đạc bừa bộn trong phòng đã được dọn dẹp ngăn nắp. Bàn học
của San, những quyển sách cũng đã được cất gọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.