CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 308

một... hai... ba bốn, cuối cùng chính bản thân cũng không nhớ được có bao
nhiêu bậc, có điều cảm giác với độ ấm thì vẫn nhạy bén, cuối cùng, cảm
thấy độ ấm thấp hơn một chút so với lúc mới vào động.

Tiếp đó là một đoạn đường gồ ghề không bằng phẳng, Quý Đường

Đương đi lảo đảo, trần động có lẽ là rất thấp, bởi vì có mấy lần Thịnh Cẩm
Như đều ấn đầu cô xuống để tránh va vào trán, ước chừng khoảng mười
phút sau, Quý Đường Đường bị kéo dừng lại, có vài giọt nước mưa lành
lạnh từ trên trần động nhỏ xuống cổ áo khiến cô run lên một chập, được
một lúc, Thịnh Cẩm Như lại kéo cô đi, đi được hai bước, Quý Đường
Đường bỗng hoảng hốt.

Dưới chân là một tấm bè lắc lư, thế này là.... lên thuyền rồi?

Có lẽ vậy, bởi vì lên bè xong Thịnh Cẩm Như liền đỡ cô ngồi xuống,

được một lúc, cô vô tình chạm phải giày, mép giày đều đã ướt, có lẽ là do
nước từ bên dưới ngấm lên, chiếc bè rất chòng chành, dường như phải đi
qua rất nhiều ngã rẽ, Quý Đường Đường lắc trái lắc phải, cảm giác như
ngồi thuyền hải tặc, mới lạ vô cùng, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy
nghĩ, len lén vươn tay kéo khăn bịt mắt xuống.

Động tác của cô không quá mạnh, chỉ kéo xuống một chút, nheo mắt

nhìn ra bên ngoài qua tấm khăn bịt mắt, quả nhiên là đang ở trên mặt nước,
hình như là ở một con sông ngầm dưới động, quãng sông này rất tối và hẹp,
là hình dạng như một cánh cửa, có mấy lần, mép bè quệt vào vách núi,
Thịnh Cẩm Như và bà già kia ngồi xếp bằng, không để ý đến hành động lén
lút của cô, ngọn đèn bão đặt ở một đầu, có một người phụ nữ đang chống
bè, tối đen như mực nên không nhìn rõ mặt, có điều thật kỳ quái, trên cổ cô
ta hình như có thứ gì đó////

Chiếc bè rẽ ngang, tiến vào một lòng động lớn, trên vách núi là một

hàng đèn treo cách nhau, có ngọn đã tắt, có ngọn vẫn còn cháy, ánh sáng đã
rõ hơn nhiều...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.