CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 319

trắng vẩy tung tóe, Nhạc Phong bước qua khóa vòi nước lại, nói một câu:
"Anh làm gì thì làm đi, tôi ra ngoài gọi điện."

Nhạc Phong đi thẳng ra ngoài thôn, đến một chỗ gần bìa rừng, cuộc

gọi đầu tiên là gọi cho Mao Ca, tiết trời ngày một ấm áp, việc kinh doanh ở
Ca Nại cũng không tệ, bởi vì trong điện thoại rất ồn ào, cảm giác đang có
người ra người vào, giữa một rừng âm thanh hỗn độn, Nhạc Phong đột
nhiên nhận ra được giọng nói của một người, anh bèn bật thốt lên hỏi:
"Thần Côn đang ở đó à?"

Giọng Mao Ca chẳng có gì tốt lành: "Ừ, đây. Ba mươi, giường ngủ ba

mươi."

Nửa câu sau chắc là nói với khách.

Nhạc Phong giật mình sửng sốt một chút, nhớ lại cuộc trò chuyện gần

đây nhất với Thần Côn, có chút buồn cười: "Tưởng lão ấy đi đến cái nơi
thâm sơn cùng cốc gì đấy để tìm mỹ nữ rồi cơ mà? Tìm được cô nào
chưa?"

Mao Ca tức điên: "Tìm cái rắm! CMN anh mà nói ra chú mày chắc

chẳng tin, hôm qua anh mày đang ngồi trước cửa, tự dưng xình xịch hai cái
máy kéo đi tới, hai người Tạng khiêng một cái cáng xuống, thằng chết dẫm
kia nằm ngay đơ ở trên, còn bảo là vừa từ bệnh viện ra, gãy xương cụt, cái
gì mà lệch đốt xương! Mà chú mày biết nguyên nhân là gì không? Cái
thằng óc chó đấy lấy mông mình đè lên một con giun! Anh còn ngại phải
nhận là quen nó!"

Đầu kia vang lên giọng nói lanh lảnh của Thần Côn: "Ai đấy? Nói

chuyện với ai đấy? Tiểu Phong Phong à? Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi,
không phải là là giun, là dị biến! Dị biến!"

"Ông cmn còn đè chết cả khủng long ấy, biến đi cho tôi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.