CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 320

Tạp âm nhỏ dần, có lẽ là Mao Ca đã cầm điện thoại đi ra ngoài, cơn

tức vẫn còn chưa tiêu: "Anh cũng ngại mà nói thằng cha đáy, già đầu như
vậy rồi mà toàn làm những chuyện khiến người ta tức giận, chú nói xem
hơn thua với một con giun để làm cái gì, tưởng mông mình là kim cương
chắc, có giỏi thì đi thu phục đảo Điếu Ngư đi, giờ thì vui rồi, một hai tháng
cũng phải nằm một chỗ."

Rõ ràng là một câu chuyện bi thảm, Nhạc Phong lại không nhịn được

muốn cười: "Lão đấy yên ổn một thời gian cũng tốt, vừa hay Ca Nại bây
giờ đang là mùa đón khách, Thần Côn ở đấy còn giúp anh kéo khách, tán
dóc linh tinh được.

Mao Ca lại nổi điên: "Anh mày thèm vào! Cả ngày chỉ biết tựa vào

cửa, đầu lại còn quấn vải trắng, còn quá cả bán mình chôn cha... Thôi
không nói về thằng đấy nữa, đúng rồi, chú mày đổi số à?"

Nhạc Phong chần chừ một lúc, quyết định bịa ra một lý do tương đối

để chống chế, đại khái là trên đường đi xảy ra chút việc, đắc tội với người
khác, phải tránh khỏi đầu sóng ngọn gió cho nên tạm thời không thể gọi
điện thường xuyên, nếu có người tìm đến hỏi dò về anh, cứ một mực khẳng
định không biết gì là được.

Nói xong, bên phía Mao Ca im lặng không một tiếng động, Nhạc

Phong sợ anh ta lo lắng, lại bỏ thêm một câu: "Chân em không sao cả đâu
lão Mao tử, cũng đâu phải chưa từng trải qua bao giờ, anh yên tâm đi."

Mao Ca thở dài một tiếng: "Phong tử, chú không muốn nói, cụ thể ra

sao anh cũng sẽ không hỏi nữa. Có điều, không phải anh nói chú đâu, trước
kia chẳng phải chú cũng vì tuổi trẻ bồng bột, vì Nhạn tử mà động dao động
súng với người ta hay sao, giờ chú dẫn theo Đường Đường nữa, mọi
chuyện phải nhẫn nhịn một chút, sao có thể manh động mà đối đầu với
người ta như thế được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.