CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 350

nữa?

Đối với biểu hiện của ông ta, Tần Thủ Thành đã khó mà nén được.

"Anh cả! Anh lý trí một chút được không? Vừa ròi anh cũng nghe thấy

bọn họ nói rồi đấy, Thịnh Hạ đã quay về rồi, muốn cướp người từ tay nhà
họ Thịnh, anh điên rồi sao? Đây là địa bàn của người ta! Bọn chúng chỉ cần
búng tay là có thể nghiền nát chúng ta, anh cả, sao anh cứ cố chấp như vậy,
chí ít anh phải suy nghĩ một chút cho mấy đứa tiểu bối của nhà họ Tần này
chứ!"

Tân Thủ Nghiệp mở mắt, lạnh lùng nói: "Ai bảo với chú, tôi muốn

cướp người từ trong tay nhà họ Thịnh?"

"Chú nghĩ tôi là thằng đần à?" Tần Thủ Nghiệp cười đầy dữ tợn, vươn

tay chỉ vào đầu mình, "Tôi bị cán vào chân, chứ không phải ở đây, Thịnh
Hạ quay lại Bát Vạn Đại sơn, cũng như cá về nước, có giăng thêm bao
nhiêu lưới cũng uổng công, tôi không hiểu hay sao, còn cần chú nhắc!"

Tần Thủ Thành sửng sốt một chút, một lúc sau giọng nói có vẻ giật

cục: "Vậy... vậy anh tới đây, là vì cái gì?"

"Vì cái gì?" Tần Thủ Nghiệp lặp lại những lời này, dường như đang

hỏi Tần Thủ Thành, lại như đang hỏi chính bản thân mình, hỏi mãi hỏi mãi,
ông ta đột nhiên cảm thấy kích thích cuồng loạn, quăng cái nạng trên ghế
xuống, hai tay ông ta cật lực ôm lấy cái chân đã đứt, cắn chặt răng, vậy mà
lại vác cái chân gãy kia lên trên mặt bàn.

Tần Thủ Thành bị hành vi quái dị này của Tần Thủ Nghiệp làm cho sợ

đến mức lui lại hai bước, Tần Thủ Nghiệp đang ngồi trên ghế, ông ta vừa
nhấc cái chân lên như vậy, toàn thân đều lộ vẻ vặn vẹo mà quái dị, phần
chân đứt đoạn để sát mép bàn, để lộ ra một phần được băng bó kỹ chừng
mười centimet.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.