CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 428

đã hơn bảy mươi năm rồi Tiểu Hạ, Thịch Trạch Huệ nuôi cổ trùng ở đâu
cũng không ai biết, muốn phá cổ thuật, chỉ là người ngốc nói mê mà thôi."

Quý Đường Đường cười cười, tựa như không hề để ý: "Vậy bà ngoại,

dù sao tôi cũng bị nguyền rủa rồi, cũng chẳng còn hy vọng gì, bà khai ân
cho tôi đi, tôi đã nghĩ đến cái chết bi thảm nhất chính là bị nhốt ở đây. Bà
thả tôi ra đi, để tôi đi tìm Nhạc Phong, nếu như anh ấy còn sống, để tôi đi
cứu anh ấy, anh ấy có thể sống tốt, cả đời này tôi đội ơn bà. Nếu như anh ấy
chết rồi, để tôi nhặc xác cho anh ấy, dù cho có ôm tro cốt của anh ấy nhảy
xuống biển tôi cũng vui vẻ hơn sống như thế này. Bà ngoài, bà để tôi vui vẻ
một chút, để cho tôi đi đi."

Thịnh Cẩm Như nhắm nghiền hai mắt, hai hàng lệ già nua theo khóe

mặt chậm rãi chảy xuống gương mặt hằn sâu những nếp nhăn.

Môi bà ta mấp máy, run rẩy lặp lại câu nói: "Tiểu Hạ, con nghe bà

ngoại nói, bà ngoại là người từng trải, không có gì là không qua được hết,
một thời gian rồi cũng phai nhạt hết mà thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.