CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 430

Thịnh Cẩm Như kỳ thực còn nói rất nhiều điều với cô nhưng cô nghe

không nổi, cô cảm thấy như cuộc sống của mình, tựa như nước chảy trên
lều bạt dần dần rẽ ra, cô đương nhiên không tính là oanh liệt vĩ đại hay
dâng hiến gì, nhưng chí ít cũng từng nỗ lực sống sót, giãy dụa, từng yêu, và
cũng từng được yêu.

Thời khắc cuối cùng bỗng nhiên yên lặng như vậy, tựa như trước tung

mình vào trong xoáy nước sâu vạn trượng, ngồi bên vách núi, tiện tay nhặt
lấy một đóa hoa.

Trong động đá không có đồng hồ, thế nhưng cô có thể nghe thấy tiếng

kim giây tíc tắc đòi mạng, cô không ngốc, sâu trong lòng, cô hiểu rõ ràng,
khả năng Nhạc Phong gặp chuyện chẳng lành là rất cao ---- Tần Thủ
Nghiệp biết cô bị nhốt giữa Bát Vạn Đại sơn, không có khả năng chờ cô có
thể trốn ra được, nếu vậy, tất cả giá trị của Nhạc Phong đối với lão ta chỉ
dừng lại ở hai chữ xả giận, một là lão ta sẽ ra tay tàn độc giết chết anh, hai
là sẽ để lại cho anh một mạng, giày vò lâu dài, bất luận là như thế nào, đối
với Nhạc Phong mà nói đều rất khó có thể gánh chịu.

Cục diện dai dẳng này, kéo dài đến bây giờ, biến thành một cán cân

cân bằng, dường như tất cả đều đã vào đúng vị trí, tiếp đó sẽ nghiêng về
bên nào, chỉ cần xem cây kim là cô sẽ nhẹ nhàng nhích về đâu.

Hiện giờ, cô chỉ có hai con đường.

Chết, hoặc là sống.

Cô gần như đã gạch bỏ lựa chọn "sống" này đầu tiên: Sống ở nơi này

ư, sống trong sơn động tối tăm không có lấy một tia sáng mặt trời này, sống
đến cái ngày không thể nào... nhớ đến Nhạc Phong được nữa, sống như
Thịnh Cẩm Như, mặt mày mơ hồ, ham thích duy nhất là gõ tẩu thuốc?

Nếu là chết thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.