CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 511

Không chỉ một tấm, mà mấy tấm liền, Quý Đường Đường máy móc

lật tới cuối, lại lật trở lại, hình ảnh đập vào mắt còn khiến tin dữ trầm trọng
hơn cả lời nói, Quý Đường Đường cảm thấy mình có chút đứng không
vững, một giọt nước mắt rớt xuống trên màn hình, đầu óc ong ong, chỉ có
một câu nói cứ xoay vòng đảo điên: Nhạc Phong chết rồi, thực sự đã chết
rồi.

Tần Thủ Nghiệp móc một chiếc khăn tay từ trong túi ra, run rẩy mở ra

lau đi vết máu nơi khóe miệng, chợt nhớ tới điều gì đó: "À, đúng rồi, còn
mang cho mày một kỷ vật đây."

Lão lại giơ một chiếc vi da ra, Quý Đường Đường máy móc đón lấy,

mở ra nhìn, chiếc ví trống không, có lẽ tiền đã bị người nhà họ Tần vét
sạch, trong ngăn kép plastic để ảnh chụp có kẹp một đóa hoa cúc vàng bình
thường.

Cho dù khi đó thần trí còn ngơ ngẩn mơ hồ, Quý Đường Đường vẫn

mơ hồ nhớ rằng đóa hoa này là cô tặng cho Nhạc Phong, cô không ngừng
rơi lệ nhìn Tần Thủ Nghiệp, quên cả phẫn nộ, hỏi lão: "Tại sao ông lại giết
Nhạc Phong?"

Tần Thủ Nghiệp nói: "Tao cũng đâu muốn."

"Ai bảo mày gọi điện cho ba mày làm gì? Thịnh Hạ, sao mày có thể

ngu ngốc đến thế được nhỉ, ba mày là ai hả, giết Diệp Liên Thành cũng
không buồn chớp mắt, dựa vào đâu mà tha cho Nhạc Phong? Vừa nghe
điện thoại của mày xong liền đến tìm tao, vốn tao còn định giữ Nhạc Phong
lại một thời gian, sau ngẫm lại, hai con chim ở rừng không bằng một con
trong tay, mày còn trốn ra được, nhỡ đâu cứu mất Nhạc Phong ra nữa,
không phải tao mất trắng? Đêm dài lắm mộng, giết đi vẫn an tâm hơn, ít
nhiều cũng xả được mối hận mất chân này của tao chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.