CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 71

Nhạc Phong ngồi đằng trước không nhịn được bật cười, lòng nhủ, thật

là không dễ dàng đấy Đường Đường, cuối cùng em cũng tìm ra con đường
để chung sống với Thần Côn. Bị cô căn vặn như vậy, Thần Côn hình như
cũng phát hiện ra bản thân có hơi đuối lý, lẩm bẩm một trận xong mới cự
lại cô: "Tiểu Đường Tử, sao em lại có thể nhỏ nhen như thế được chứ, giữa
bạn bè thực sự với nhau, sao có thể so đo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy
được?" Quý Đường Đường bị anh ta làm cho trợn trắng mắt, dù sao ở trên
xe cũng đang chán, lần này thực ra cô cũng cam tâm tình nguyên ngồi nói
chuyện với anh ta thêm một lúc: "Bây giờ anh đang ở đâu? Mối tình người
ma dang dở của anh đã thành quá khứ chưa hả?" Thần Côn liền hừ một
tiếng: "Anh gọi điện tới là để nói chuyện này đây, anh sắp lên núi, chắc
trong vòng một tháng cũng chưa xuống được, bảo Phong Tử đừng nhớ
nhung anh làm gì." Cơ mặt Quý Đường Đường giật giật liên hồi, nhủ thầm
Nhạc Phong chưa từng biểu hiện ra dấu hiệu gì là nhớ nhung anh cả: "Anh
lên núi làm gì, đào mỏ à?" Giọng nói của Thần Côn vậy mà lại lộ ra vẻ
ngượng ngùng: "Anh đi tảo mộ cho người trong lòng anh, tặng bó hoa
nữa." Còn chưa trưng cầu ý kiến của người ta, đã không biết xấu hổ mà gọi
người ta là người trong lòng rồi, Quý Đường Đường thực sự muốn dùng sô
đa muối phun chết anh ta, lại nghĩ chính mình hình như cũng chỉ quen biết
anh ta được mười mấy giờ đã được anh ta đơn phương thăng cấp lên thành
tri âm, cũng chỉ đành nhịn: "Tảo mộ gì mà cần một tháng trời hả, anh đó
mà là tảo mộ à? Trộm mộ cũng không tốn tần ấy thời gian." Thần Côn mất
hứng: "Em thì biết cái gì, mộ nàng ấy khó tìm." Quý Đường Đường tốn biết
bao nhiêu công sức mới hiểu thì ra quan tài của người trong lòng Thần Côn
cũng đặt ở nơi cao giống như quan tài treo -- cô vốn đang ngả người nghe
điện thoại, càng nghe càng thấy kỳ quái, dần dần ngồi thẳng dậy: "Anh
đang ở đâu vậy, Hà Nam đúng không, em nghe nói tục quan tài treo chri có
ở núi Vũ Di Phúc Kiến thôi, thôn nhỏ như Hà Nam sao có thể có quan tài
treo được?" Đối với sự thông thạo lành nghề của cô, Thần Côn tỏ ra rất vui
mừng: "Vì thế chúng ta mới phải thăm dò chứ, có nghi vấn mới phải thăm
dò, có thăm dò mới có tiến bộ chứ." Có nghi vấn mới chịu thăm dò.... Quý
Đường Đường bỗng nhiên chẳng hiểu sao lại nghĩ đến câu "Gặp chỗ khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.