Một lần nữa, Bunsang ngã bệnh. Cơn sốt còn nóng hơn lần trước, nó
nằm liệt giường suốt mười ngày liền. Khi tỉnh giấc, nó ngửi mùi gió rồi
tuyên bố rằng hai ngày nữa trời sẽ mưa, rằng hoàng hậu mới vừa làm đổ
dầu thơm lên đôi hài của mình, và rằng món gà nướng lò trong một phố xa
chưa được chín lắm.
Bunsang ở trong nhà suốt ngày, ngửi không khí và tuyên bố những lời
đoán của mình. Ai đó vừa đánh rơi một sọt trà xuống sông. Ở phía đông,
một con mèo nhỏ vừa giết và ăn con chuột đầu tiên của nó. Phía bên kia
rặng núi, chị nó đang ngồi trong nhà chồng mới và khóc ra những giọt nước
mắt mặn như muối.
Lão nông Enyi thử một phương cách cuối cùng. Lão giết con lợn lớn
nhất trong đàn, cắt lấy quả tim rồi xay nhuyễn. Lão định dùng tim lợn xoa
lên bụng con trai khi nó đang ngủ, nhưng khi lão bước vào phòng, Bunsang
tỉnh giấc.
"Con nghe thấy mùi chết chóc, thưa cha, và con cũng ngửi thấy được
niềm tuyệt vọng từ hơi thở của cha," Bunsang nói. "Nhưng nếu cha làm như
thế, chắc chắn là con sẽ chết."
Lão nông Enyi nổi giận. "Nếu mi không làm ruộng được thì chỉ là đồ bỏ
đi. Ta thà để mi chết còn hơn phí cơm của gia đình."
Bunsang gục đầu. "Con đã ngửi thấy quyết định của cha. Hãy làm như
cha muốn."
Lão nông Enyi bôi tim con lợn lên lồng ngực gầy gò của con mình.
Trước khi lão nhấc tay ra, đứa nhỏ đã bắt đầu chết, mắt nó to và dại đi. Lời
cuối cùng nó nói là, "Mẹ đang đón chờ con trên thiên đường, mẹ là hương
vị của cam và mùa hạ, là yêu thương và dòng nước mát trên đôi chân con."
Lão nông té quỵ, đau đớn vì lời trăn trối, lão cầu xin sự tha thứ từ người vợ
đã khuất.
Lão chôn thằng bé với những con lợn, và từ đấy, ngay cả mỡ lợn cũng
có mùi cam.
---------
Dịch từ nguyên tác Anh văn, “Pig”, trong Tales of the Chinese Zodiac,
của Jenn Reese.