CHUYẾN BAY FRANKFURT - Trang 121

trào sinh viên nổi loạn còn tồi tệ hơn cả bệnh dịch. Bất cứ dịch bệnh nào, dù
khủng khiếp đến đâu, cũng còn hơn cái phong trào nổi loạn ấy của sinh viên.
Ông Poissonnier cũng mơ một xã hội tốt đẹp, nhưng là xã hội không có sinh
viên.

Ông Grosjean nói:

- Cảnh sát bất lực, tòa án thì không chịu đem những phần tử quá khích trong
đám sinh viên ra xét xử. Đến phải dùng quân đội thôi, nếu không phong trào
sinh viên nổi loạn sẽ lan ra toàn xã hội.

Poissonnier nhận xét:

- Dùng lựu đạn hơi cay không ăn thua gì hết!

- Đúng thế! Không đủ! Tôi thấy chúng ta phải dùng đến những phương tiện
thật mạnh.

Ông Poissonnier hoảng hốt kêu lên:

- Nếu vậy chỉ còn vũ khí hạt nhân. Hay ông đòi dùng thứ vũ khí đó?

- Ông nói đùa? Làm sao dùng vũ khí hạt nhân được? Đó là thứ vũ khí không
bao giờ được phép sử dụng!

- Nếu vậy chúng ta làm thế nào?

Câu hỏi vừa đưa ra lập tức được trả lời ngay một cách không ai ngờ: cửa
phòng bật mở. Ông Coin, bộ trưởng An Ninh đi nhanh vào. Ông cúi đầu chào
mọi người rồi nói luôn:

- Thưa các vị! Tôi đến để hỗ trợ các vị. Đất nước chúng ta đang bị đe dọa,
cần phải đối phó ngay lập tức, không được do dự, vì vậy tôi đến để thông báo
với các vị rằng tôi xin nhận trách nhiệm về tất cả những biện pháp chúng ta
sẽ thi hành. Tình hình hết sức nguy hiểm, nhưng chúng ta phải đặt số phận và
danh dự của Tổ Quốc nước Pháp lên trên hết. Đám sinh viên và cựu phạm
nhân vượt ngục đã ra tay. Chúng hò hét, hô vang tên những triết gia, những
giáo sư đã chỉ ra cho chúng con đường phải đi: phá hết tất cả những nề nếp xã
hội cũ, tức là xã hội hiện nay, để xây dựng một xã hội mới... tức là xã hội vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.