CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 146

- Thưa thầy, đấy là một câu chuyện dài.

Thầy bảo:

- Kể cho tôi nghe cái câu chuyện dài đó, mà hãy liệu hồn, đừng có kể

chuyện ẩm ương!

Tôi nhìn thẳng vào hai con mắt của thầy và kể.

2

Tôi là người rụt rè, hay sợ sệt. Tôi rất nhậy cảm. Tôi dễ giật mình, sợ bóng

tối, sợ nghe chuyện ma quái. Thậm chí tôi sợ cả những con ma nhỏ bé trên con
đường rừng. Hôm qua, sau khi bị bợp tai, tôi đi tàu về nhà, trong toa của tôi có
một lô những nhân vật đáng ngờ. Kia là một bà già phải chống gậy, tóc bạc trắng
và bà đeo một cái kính gọng vàng. Bà luôn nhoài mình về phía trước và hầu như
không đi lại được. Ngồi cạnh tôi là một tay gầy, xương xương và trông có vẻ rất
khinh bạc, phớt đời. Hắn làm ra vẻ mình là người chỉ cần vài ba xu cũng sẵn sàng
cứa cổ người khác. Cạnh hắn ta là một cậu bé trạc tuổi tôi, cậu ta phì phèo điếu
thuốc. Khi chưa đầy 14 tuổi thì không được hút thuốc. Chính vì thế nên tôi mới
chưa hút thuốc. Tàu chạy chừng năm phút thì người soát vé thò đầu qua cánh cửa.
Ông ta trông thấy ngay cậu bé hút thuốc. Ông ta quát:

- Tắt ngay thuốc đi, cậu còn quá bé, chưa đến tuổi hút đâu.

Cậu ta không tắt thuốc, lấy tay với cái hộp trông như cái đài bán dẫn và vặn

nút. Bỗng tôi thấy cậu ta lớn dần lên. Hắn thay đổi từ từ cho đến lúc trông hắn
như người 25 tuổi. Hắn nói với người soát vé:

- Thế nào, ông hài lòng chưa? Giờ thì tôi đủ tuổi hút thuốc rồi chứ?

Người soát vé sợ quá hét toáng lên và ù té chạy. Còn tất cả chúng tôi ngồi

yên trong toa há hốc mồm nhìn cậu bé mà lúc này đã biến thành một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.