CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 26

- Thế chào chị.

Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.

Ở đây đã 2 tuần, nhưng lần nào tôi cũng bị cái giọng lanh lảnh của nó

làm giật mình với lời mời ăn cơm. Và cũng đã đủ 14 lần tôi mỉm cười và
đáp "Thôi. Em cứ ăn đi" Và cũng đủ từng ấy lần nó quay ngoắt đi sau khi
vênh mặt mà nói " Thế chào chị."

Ban đầu tôi nghĩ nó trẻ con và cố bày trò trêu chọc. Được hai ba ngày,

tôi nghĩ nó dở hơi hay đại loại là có vấn đề. Càng tiếp xúc nhiều, tôi càng
thấy đúng.

Nó rất là quái đản!

Quái đản là dãy nhà trọ có 8 phòng, thì 6 phòng còn lại hầu như mọi

người ít khi nói chuyện với nó. Hay đại loại là nó không trêu trọc họ.
Phòng nó số 8. Phòng cuối. Bên cạnh phòng tôi. Số 7.

Quái đản ngay cả cách xưng hô với tôi. Nó gọi tôi là chị xưng anh.!!!

Khi tôi la nó hỗn và xấc xược, thì nó vênh váo lên mà tự đắc:

- Thì chẳng phải chị gọi anh như thế trước rồi còn gì.

Rồi bằng cái vẻ mặt như vừa cau có, lại có chút gì đó tự đắc, nó oang

oang kể lại nguyên nhân của cái cách xưng hô Anh- Chị đấy.

Mọi chuyện được bắt đầu như thế này…

Đó là một ngày tôi lang thang trên vài con phố quen để tìm công việc

làm thêm. Đang lơ ngơ thì bất chợt, tôi thấy phía trước mình, một tờ hai
mươi nghìn xanh lét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.