hiểu. Nhưng cảm giác, chẳng còn như trước nữa. Tôi không còn yêu Minh.
Tôi biết. Nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để nói rằng: "Tôi không còn tình
cảm với Minh." Thứ tình cảm nửa vời, chẳng thể quan tâm như trước,
nhưng vẫn không thể buông tay. Chẳng biết sẽ đi đến đâu, nhưng cũng
không lỡ mà rẽ ra con đường khác. Có chăng là tôi đang đi lùi. Tiến về phía
trước nhưng vẫn ngoái cổ nhìn về phía sau.
- Hey! Anh hỏi là chị không mỏi cổ à Ki?
Lần này, khi nghe cái giọng có chút nổi loạn của Ju. Tôi không bực
như những lần trước. Chỉ mỉm cười.
- Mỏi. Có mỏi.
Nó vừa như nghi ngờ, vừa như mắc cười.
- Thế mà để anh đợi chị ở quán kem này chín mươi phút đấy.
- Chị xin lỗi. Nhưng lần sau nếu đợi thì phải nhắn tin cho chị.
Nó có vẻ hơi bất ngờ với vẻ mặt hình sự của tôi. Sau rồi cười khì khì,
gãi đầu.
- Biết trước đã giàu.
"Biết trước đã giàu"??! Đúng là biết trước đã giàu!!!
Biết trước sẽ như thế này, thì sau cùng khi rời quán kKem tôi đã
không để nó chở. Để đến bây giờ, nó đạp xe kiểu gì mà tuột cả xích. Chẳng
có quán sửa ven đường, cộng với cái vẻ lóng ngóng của nó, kết quả là cả
hai đứa phải đi bộ dong xe về!
Rồi nó cũng động viên được một câu.
- Cứ coi đây là một việc điên rồ nhé! Hazzzz.