*
Tháng 11. Thời tiết hơi se lạnh.
Mùa đông năm nay đến muộn, Hà Nội không đủ lạnh để khoác chiếc
áo bông dày cộm như năm ngoái. Chỉ cần mặc một chiếc áo len cao cổ bên
trong, ngoài khoác chiếc áo khoác nhẹ, cũng đủ ấm.
Đã 2 tháng trôi qua. Hai tháng kể từ ngày Minh cùng tôi dạo quanh
con phố đầy ánh đèn ấy. Hai tháng với những buổi học ghi ta thiếu tiếng
đàn của Minh.
Minh đột ngột rời xa Hà Nội, rời xa những con đường đầy ánh đèn
điện đường, rời xa những cơn gió chiều tối, xa tôi. Là thật.
Minh sang Mỹ du học cùng suất học bổng mà cậu ấy đã nỗ lực suốt
một năm qua để dành được.
Tôi mừng cho cậu ấy. Nhưng chẳng thể kìm được nước mắt, khi đọc
được email của Minh.
…
Mỗi lần nói chuyện với Ki, Minh đều cười như cái icon đấy. Nhưng
giờ, chắc chẳng còn cười híp mắt như thế được nhỉ. Minh chỉ cười được
như thế này, ☺. Minh đã lên chuyến bay sớm nay.
- Ki cũng biết suất học bổng này, Minh đã từng mơ ước đạt được nó đã
lâu. Thực ra, Minh đã đạt được nó cách đây ba tháng Ki à.
Minh nói chia tay, cũng chỉ vì muốn tập trung học để giành suất học
bổng này. Nhưng khi có được nó rồi, cảm giác tồi tệ lắm!
Minh biết mình thật tệ. Minh dùng lí trí để xét đoán tình yêu của hai
đứa. Và Minh buông tay Ki.