Chẳng là môn chạy của tôi điểm khá tệ, thế là nó cao hứng muốn giúp
tôi cải thiện. Tôi gật đầu cái rụp. Và thế là có hậu quả này. Đã hơn tuần nay.
Trong khi tôi run cầm cập nhấc những bước chân đầu tiên thì nó cười
như vừa trúng sổ xố độc đắc trong lớp áo dày cộm. Việc duy nhất nó làm
lúc này là ngồi xem đồng hồ bấm thời gian tôi chạy và gào lên ba chữ:
"Vẫn chưa được!"
Tôi thích mùa đông. Thích cảm nhận cái rét đậm. Càm rét tôi càng
thích. Nhưng tiếc là mùa đông năm nay không lạnh như trước. Khi tôi cau
có than phiền về điều ấy, Ju nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái.
- Bộ chị khùng hả?
Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn những làn khói theo hơi ấm người
lan ra, lẫn vào trong giá lạnh, thích thú.
- Khùng nhưng cũng có người khùng theo là được.
Ju không nói gì. Nó nhướn mày ra điều khó hiểu, nhưng trên môi, vẫn
nở một nụ cười gian hết cỡ.
Thời gian này, thỉnh thoảng tôi có nhận được email của Minh. Nghe
Minh tâm sự về cuộc sống xa nhà, về những phương pháp học mới ở bên
Mỹ và công việc làm thêm nhưng phải "thận trọng" của Minh.
Có lần chat webcam, Minh có hỏi tôi về Ju, tôi kể lể rằng nó là một
đứa kì quái, phá phách và hay làm phiền tôi. Minh lặng thinh nghe tôi kể
chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu. Nghe tôi than thở một lúc,
Minh mới mở lời.
- Đó là một chàng trai mạnh mẽ. Tin Minh đi.