Tôi biết. Minh nói đúng. Ju là một chàng trai mạnh mẽ và khá độc lập.
Nhờ Ju, tôi thấy mình khác trước. Theo một hướng tích cực hơn.
Tôi không còn hay than vãn về những gì đã xảy ra, hay những rắc rối
mà tôi gặp phải. Thay vào đó, Ju chỉ cho tôi cách nhìn khác đi, tích cực
hơn. Ví như khi công việc làm thêm của tôi có chút rắc rối, Ju thường ngồi
nghe tôi huyên thuyên, sau rồi chỉ cho tôi những gam màu khác trong
những điều rắc rối ấy. Thì ra nếu nhìn mọi rắc rối trong cuộc sống bằng con
mắt khác, sẽ thấy những thay đổi thật đáng ngạc nhiên.
Ju cũng thường cùng tôi làm những điều điên rồ theo cách mà tôi
muốn. Đi xe thì ngồi ngược lại ở phía sau. Ăn kem vào mùa đông. Thổi cả
chùm bóng bay xong lại cười man rợ cầm một chiếc kim để chọc thủng.
Tập chơi ghi ta bằng cả hai tay.
Mùa đông cũng lặng lẽ trôi qua, với những kỉ niệm khó quên như vậy.
*
Hè đến. Tôi lao đầu vào học để thi hết môn. Còn Ju thì chăm chỉ tới
lớp học thêm.
Cửa nhà lúc nào cũng trong tình trạng khóa ngoài, cả tôi và nó đều bận
với những lịch học kín mít. Tôi cũng thấy nó lạ. Bớt quậy phá, bớt nói
nhiều, cũng bớt chọc tôi hơn.
Tôi hồ nghi có lẽ do nó học nhiều, nên tính khí thất thường. Nhưng
sau rồi cũng ngẫm lại cái điều mà mình hồ nghi kia chưa chắc đúng. Bằng
chứng là chỉ còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp, ấy vậy mà chẳng thấy nó
học hành gì.
Chiều chủ nhật là thời gian rảnh duy nhất của tôi, nhưng vẫn phải ở
nhà để làm bài thuyết trình. Năm hai đại học, sau khi thi hết môn, chúng tôi
phải làm một bài thuyết trình tổng kết môn học.