bên Ju tôi luôn được là chính mình, luôn được cười thoải mái mà chẳng
phải e dè hay ngượng ngùng.
Tôi cũng đâu có quan tâm Ju có biết sửa xe đạp cho tôi hay không? Có
biết thay bóng đèn khi bị cháy giúp tôi được không? Có biết gì về điện, về
gas, về giá cả… như những chàng trai trưởng thành khác vẫn biết.
Tôi vẫn nhớ khuôn mặt nhọ nhem của Ju khi sửa xe đạp cho tôi, vẫn
nhớ cái vẻ lóng ngóng khi thay bóng đèn bị cháy, vẫn nhớ những buổi
chiều khi Ju dỡ tung chỗ dây điện của phòng mình chỉ để thay cho tôi công
tắc điện khác, nhưng rốt cuộc, Ju vẫn phải gọi thợ điện để sửa điện phòng
Ju.
Tôi biết, Ju đã cố gắng để quan tâm tôi. Nhưng tôi vẫn luôn nói Ju
rằng: Trẻ con!
Tôi không biết rằng hai từ ấy khiến Ju buồn. Tôi không trách Ju. Tôi
chỉ trách bản thân mình đã đòi hỏi ở Ju quá nhiều.
…
Chuyển nhà cũng đã được gần hai tuần, nhưng tôi vẫn chưa quen với
không khí vốn yên lặng ở đây. Tôi cũng dành một ít thời gian để trồng
những chậu hoa nho nhỏ, tập đánh những bài đàn khó mà trước đây tôi
chưa từng thử. Cố gắng thay đổi một số thói quen, và cố gắng để tâm trí tập
trung vào việc học.
Minh cũng giúp tôi hòa nhập với môi trường mới. Cuối tuần, khi cả
hai đều rảnh, Minh thường tới rủ tôi đi lòng vòng Hà Nội. Tôi gật đầu.
Nhưng có khi, cả buổi chẳng nói với Minh được lời nào ngoài lời chào
và tạm biệt. Minh hỏi thì tôi chỉ ừ.