190. Ông bà bắt con cháu, con cháu bắt ông bà (số 23 tr.36)
Thế sự thường hay nghe ông thầy, bà bóng nói rằng ông kia bà nọ bắt,
mà không hề khi nào thấy rõ, chớ như việc con cháu bắt ông bà thì là rõ
ràng.
Làng Phong-phú có tên Giang, nhà ở kề bên mé rừng. Tên Giang nầy
có một đứa cháu mười hai tuổi, năm ngọ
ngày mồng hai tháng hai, sớm
mai sớm đứa cháu đi ra mé rừng mà đi đồng, cọp rình bao giờ không biết,
nhảy ra chụp, đứa cháu la oải oải vài tiếng, trong nhà nghe la đều chạy ra
thấy cọp tha đứa cháu chạy thẳng vô trảng-Ông-Khê, là chỗ cọp tiếng, cả
nhà không ai dám theo bổi, liền chạy đi báo với làng, tức thì làng chạy báo
với quan huyện Thủ-đức, quan huyện nổi trống lên, mấy làng ở gần chạy
tới, quan huyện dạy mấy làng ở gần phải nổi mõ hồi một bắt dân cho nhiều
đem khại tới đi ví cọp. (Khại là đồ dùng ví cọp, người ta thường làm bằng
cây cau già, chẻ miếng bằng ba ngón tay, trên đầu vạt nhọn ram lửa, bề cao
quá với, róc ruột, róc cạnh cho tử tế, sắp một lớp nằm xuôi cách khoảng
nhau chừng năm sáu phân, bề ngang chừng năm sáu thước mộc, rồi sắp một
lớp nằm ngang qua cũng cách khoảng như vậy, thì nó có lỗ vuông vuông,
khoan lỗ cột dây cho chắc. Cột tấm trên với tấm dưới dính nhau. Khi ví
khại thì hai người hai đầu, còn bốn năm người cầm giáo, mác thong đưa
theo mà giữ. Cọp thấy mấy mũi giáo chơm chởm thì không dám xáp gần.
Khại thì cứ kê đầu liền liền nhau như vậy giáp vòng, khi đẩy khại thì lựa
người dạn mà có nghề, cầm rựa ở phía trong, chặt cây dọn cho trống mà
đẩy khại lần lần vô, như cọp chạy lại thì hé đầu khại cho người ấy chun ra,
hễ cọp chạy qua bên nầy thì bên kia đẩy vô, nó chạy qua bên kia thì bên nọ
đẩy vô, cứ vậy mà làm, đẩy lần lần vô cho nó tóm lại hẹp hẹp rồi sẽ bắn.
Lời quan huyện truyền ra, làng nổi mõ bắt dân tức thì, người thì cầm
giáo, người cầm mác, người thì khiêng khại, xem ra lao xao rộn ràng.
Quan huyện cũng đồng đi theo đốc sức cho làng. Tới nơi dàn khại ra
vây xung quanh trảng Ông Khê, bốn phía hương chức làng cầm khí giới