CHUYỆN CƯỜI CỔ NHÂN - Trang 270

bậy bạ Phật cứ làm thinh thì lại quăng ném, lấy mõ lấy chuông đem bỏ bậy
bạ, khi thì vò đầu mấy thầy mà cười ; thầy chùa tính không xong bèn biểu
vợ chồng anh thợ đem nó về kẻo nó phá lắm.

Qua bữa sau có một bọn các lái đi mua trâu bò, đi tới đó thì đóng trâu

bò lại cho ăn và vô nhà mượn nồi xin cho nấu nhờ cơm.

Nội bọn có bốn người, mà có một người tên là Tiến, trong bọn thường

kêu là Tiến-lác, vì là mình va tinh những lác không, va có tánh hay nói lối,
lại có tánh hay ưa ai khen hay, khen giỏi thì ráng sức mà làm.

Vợ chồng anh thợ nói : « Mấy người hỏi nấu nhờ cơm thì tôi không

xấu ruột, mà ngặt một điều nhà tôi có một đứa con gái điên, sợ e nó làm
bậy bạ mích lòng anh em. »

Mấy người các lái nói : « Hề chi mà ngại, ai chấp trách chi người điên

khùng. Nó đánh ai nấy chịu. »

Mấy người cũng luôn miệng nói chơi : « Bọn tôi đây có một ông thầy

cao tay ấn lắm, ổng thường chữa bịnh điên hoài. »

Chủ nhà nghe nói thì hỏi phăng, mấy người kia chỉ nói : « Đây ông

nầy, kêu là ông thầy Tiến. »

Chủ nhà nói : « Nếu thầy có phương thế nào mà cứu con tôi thật thì ơn

như tái sanh nó. »

Tiến-lác nghe nói hừng chí, liền nói : « Để đủng đỉnh tôi ăn cơm rồi sẽ

hay. »

Một lát cơm chín dọn ra ăn, thì con điên đi láng cháng xung quanh mà

coi ăn, song không dám nói ông thầy sợ nó đánh họ hỏng ăn, khi ăn rồi thì
con điên cứ lườm lườm ngó muốn làm dữ.

Tiến-lác vô bếp chụm nước, siêu nước gần sôi. Con điên cứ lườm

lườm. Cha mẹ nó liền nói : « Con hãy đi ra, kẻo ông thầy đó ổng bắt ấn
chết giờ. »

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.