13. CHÁU NÓI LÁO HẠI CHÚ TRẢ THÙ
THẰNG kia nghèo tới nhà ông chú ruột, nói tính làm bánh cúng, mà
không vạc mà hấp bánh, nên xin chú cho mượn cái vạc đồng ít bữa. Chú nó
tưởng thiệt, thì biểu trẻ lấy cho nó mượn.
Nó vác về đem bán quách đi, lấy tiền ăn. Chú đòi đôi ba phen, nó cứ
nói cù-lần hoài. Sau túng thế người chú làm đơn quì với quan huyện.
Nó nghe chú nó lo đi kiện nó, thì lật đật biểu vợ đi mua một con vạc
đồng, xách đi theo sau. Tới nhà, quan hỏi : Nó biểu vợ cung khai xong rồi,
xin đem trả trước mặt quan, kẻo sau đàng kia có nói ngược chăng. Vậy nói
vạc đồng, thì nó đem con vạc đồng nó trả. Chú nó đi kiện mà nói không có
rạch, không ra mí, cho nên mắc lý, phải nhận lấy mà đem về, mà trong lòng
giận căm gan, lo kiếm thế báo nó cho bõ ghét. Mình vậy mà đi thua trí
thằng con nít ; tức mình.
Về nhà nghĩ đi nghĩ lại, thấm ý càng xúc gan, mới toan lo bắt cháu mà
nhận nước nó đi, cho nó chết cho hết đời nó đi cho rồi, kẻo mang nhơ xấu
tiếng với người ta. Vậy mới đi cho trẻ kêu nó tới, bắt bỏ vào cũi khóa lại,
đem ra bến sông, mà nhào nó xuống trấn nước nó đi cho rồi.
Tới bực sông, quân khiêng cũi để xuống nghỉ vai. Nó mới làm mưu :
Thưa với chú, tội tôi chết thì đáng rồi, mà xuống âm-phủ không biết làm
nghề chi đỡ mà ăn ; thưa, trước tôi có mua một cuốn sách nói láo, tôi để
trên cái trang bị lật đật quên lấy theo. Xin chú làm phước chạy về lấy giùm
cho cháu, kẻo tội nghiệp. Chú nó nghe lọt vào tai, lăng-căng
để nó đó một mình.
May đâu có thằng phung cùi lở lói đi ngang qua. Thấy vậy ghé hỏi :
chớ làm sao mà ngồi trong cũi làm vậy ? Thằng ấy làm tỉnh mới nói : Đừng
có hỏi, tao khi trước phung cùi quá hơn mầy đi nữa kia cà, mà chú tao bỏ
tao vào trong cái cũi thuốc nầy, thì lành trơn đi.