CHUYỆN ĐỜI XƯA - Trang 36

- May phước dữ a ! Tôi cất đầu lạy anh, cho tôi vào, mà nhờ một phen

cho đã tật tôi với. - Ừ, mầy nghèo cực, tao cũng chẳng nỡ đi ăn tiền bạc gì
mầy. Thôi, tao cũng làm phước. Vậy thì mầy lại tháo cũi ra mà chun vô.
Thằng cùi vô, thì nó ra khóa cửa lại để đó. Đi xẹo đi mất.

Chú nó kiếm cuốn sách táo-tác không thấy đâu. Đổ quạu và đi và lằm-

bằm, hăm-hở ra tới mé sông. Mặc giận sẵn, đi vừa tới nơi, không coi trước
coi sau, đạp dộng cái cũi xuống sông. Rồi bỏ đi miết về nhà, rầu rĩ mất công
mất linh với thằng cháu khốn.

Thằng cháu thoát khỏi đi xa kiếm phương thế gạt chúng mà ăn. Bữa

kia nó đi ngang cầu, ngó thấy xa xa một anh ăn mặc tử-tế cỡi ngựa đi tới ;
thì nó lăng-căng sụt xuống dưới cột cầu lặn lên lặn xuống hoài. Anh kia tới
đó, gò cương lại mà coi. Thấy dị làm vậy, thì hỏi nó làm gì vậy. Thằng kia
và khóc và nói bệu-bạo : Tôi đi đòi nợ giùm cho chú tôi, được một chục
nén, lộn lưng về ngang đây, rủi thì nó sút nó rớt xuống đây : Tôi lặn hết hơi
lặn không được, cậu lặn giỏi, cậu xuống lặn ; được thì cậu lấy bảy nén, để
cho tôi ba mà thôi ; để tôi cầm ngựa cho cậu.

Anh kia tham, liền cổi khăn cổi áo đưa cho nó cầm, nhảy xuống mà

lặn. Thằng kia nỉnh đồ vào, nhảy phóc lên quất ngựa chạy mất biệt. Mới
chạy thẳng về nhà chú nó. Chú nó thấy nó về, thì mừng mà hỏi : Ủa ! Thằng
kia sao mầy về đó ? Lại tử-tế làm vậy ? Thì nó nói : Tôi xuống dưới âm-phủ
nhờ tổ được sung sướng đủ no mọi bề. Ông bà lại sai tôi về trên nầy đi thăm
chú.

Chú nó ngờ là thật, thì nói với nó ; Vậy thì mầy đem tao, đóng cũi mà

nhận tao xuống sông, coi thử họa may xuống dưới, tao được sướng như vậy
chăng. Thì nó làm theo ý chú nó, nó đem, nó đạp dưới sông chết ngay cán
cuốc, sướng đâu chẳng thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.