Vợ nó đi nấu nước, đi pha cho chú nghỉ uống, lại có đem ra một nải
chuối nữa. Nó nhìn đi nhìn lại nải chuối hoài : Mẽ ! chuối ở đâu mà giống
chuối họ đưa mình ! Vợ nó nói : Phải ở đâu ? Chuối sớm mai tôi đi chợ tôi
mua ? Khéo nhìn bá láp không ! Rồi đem dĩa xôi ra. Anh ta càng lấy làm lạ
: Lạ nầy ! xôi nầy của nhà bịnh đem đưa tao về đây mà.
Đem lần các món ra ; anh ta hiểu không được, hỏi gắt vợ cho biết đồ
ấy ở đâu mà có vậy. Thì vợ mới nói thiệt : Hồi chạng vạng tôi núp trong
bụi, tôi nhát anh, anh ném gói anh chạy, tôi xách gói về đó chớ ai ? - Có lẽ
nào ? Ăn cướp nó rượt người ta chạy sảng-hốt
, mà mầy nói mầy nhát à ? -
Thiệt, không tin, tôi đem cái đầu heo, lại cái khăn anh, mà gói cho mà coi.
Thầy thấy quả, chưng hửng, mới nói : Phải hổi tao biết là mầy, tao đập
một cây chết đi còn gì ?