dựng đứng, lại có cái cửa vô ; cứ xăm-xăm đi tới hoài. Ngó trước thấy nàng
Giáng-Hương ra rước. Vô cung, ở đó vui vẻ đủ no mọi đàng.
Đến bữa nàng Giáng-Hương phải đi chầu bà Chúa-tiên, thì đóng cửa
lại, dặn ổng ở nhà làm gì thì làm, mà đừng có mở cái cửa sau mà khốn, đến
nữa phải trở về, không được ở đó nữa.
Dặn dò trước sau phân minh, nàng ấy ra đi. Ông Từ-Thức ở nhà nghĩ
hoài : Mẽ ! Nầy ! Không biết ý làm sao mà biểu đừng mở cửa sau ? Có khi
bên kia có giống gì xinh tốt quí báu hơn bên nầy, nên cổ cấm mình vậy
chăng ? Lục-tặc
đem dùng mở phứt ra.
Ngó thấy thế-gian ; khi ấy mới nhớ nhà. Vậy các tiên ở đó nghe động
đất thì biết, nên về đuổi ông Từ-Thức về, không cho ở nữa.
Tưởng là mới đâu vài ba bữa, ai hay về kiếm nhà không được. Nhớ
chắc chỗ cũ vào hỏi, thì chẳng thấy một ai quen biết : hỏi thăm nhà ông Từ-
Thức, thì họ nói họ không biết cũng không có nghe tên ấy bao giờ. Hỏi mấy
ông già, bà cả, thì người ta nói : Thuở trước đời vua kia vua nọ, thì có ông
quan lão tên là Từ-Thức, mà ổng chết đã hơn ba bốn trăm năm nay rồi, còn
ở đâu ?