CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 325

Là bởi vì anh muốn thấy cô.

Hôm đó ở nhà anh, cô khóc lớn một hồi, khóc xong lại trấn định ngay.Anh
cũng biết lòng cô có nhiều ủy khuất, cũng biết cô không có khả năng tha
thứ ngay cho anh, cho nên anh cũng không ép buộc.

Khi anh định đưa cô về, bạn nhỏ Ôn thế mà nghiêm mặt từ chối.

Cô bé còn có bài hẳn hoi:"Anh bây giờ đang ở kì sát hạch, không được yêu
cầu."

Vì thế Diệp giáo sư đành đưa cô đến nhà ga, lấy vé cho cô.Khi đứng trên
hàng soát vé, cô nhất thời quay đầu nhìn anh đang đứng cách đó không xa,
chỉ một ánh mắt thôi là làm lòng anh tan chảy.Chốc lát, bạn nhỏ Ôn lại
không thèm quan tâm anh nữa.

Thật là... rất đáng yêu mà.

Phục hồi lại tinh thần, anh nhìn Ôn phu nhân đang ngồi ghế sau qua gương
chiếu hậu, tầm mắt chạm nhau, bà gật đầu với anh:"Lần trước lại phiền
cháu."

"Bác đừng khách khí.Ôn Nhiễm cũng rất lo lắng cho sức khỏe của bác."Vừa
chuyển hướng xe, Diệp Dĩ Trinh nói.

Ôn phu nhân cười:"Ngày đó nó đã rất sợ."Bà lại hỏi:"Là nó gọi điện thoại
cho cháu?"

Bàn tay cầm vô lăng nắm chặt, Diệp Dĩ Trinh lắc đầu:"Không phải, là cháu
gọi cho cô ấy."

Ngày đó vừa mới ăn xong bữa cơm xe tình cờ đi ngang qua nhà cô.Không
biết mà xui quỷ khiến thế nào anh tự nhiên lại muốn nhìn thấy cô quá, cho
nên gọi điện thoại.Không nghĩ đến vừa nhấc máy đầu giây là tiếng khóc đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.