CHUYỆN GIẢI BUỒN - QUYỂN 1 - Trang 31

Chú thầy sảng sốt mang áo chạy đi trốn, té ra cữa vườn đóng chặc, ra không
đặng, bèn leo vách tường mà ra nhằm chỗ tàu ngựa. Thằng giữ ngựa thấy
chú thầy bơ vơ, nó cũng nghi ; chú thầy mới nói các việc, rồi lại xin ngủ
nhờ.

Trời gần sáng chủ nhà cho người đi thăm, không có chú thầy, chủ nhà

phát nghi kiếm táo tác, gặp chú thầy ở trong nhà ngựa. Chú thầy giận lằm
bằm nói rằng : tôi, phép gì cũng làm đặng, ngặt có một chuyện trừ yêu quái,
tôi chưa quen cho mấy, ông mời tôi, ông không nói trước, ông hiểm như vậy
nghĩa là ông giết tôi đó ; phải tôi hay trước, tôi đem đồ nghề tôi theo, tôi có
sợ nó ở đâu. Chủ nhà chịu chẳng phải mà rằng : tôi chỉ sợ nói thiệt, thầy
không chịu làm, cũng không dè trong túi thầy có đồ nghề, thiệt tôi có lỗi với
thầy nhiều quá. Chú thầy không bằng lòng quày quả mượn ngựa mà về. Từ
ấy yêu quái trong vườn cũng tuyệt. Mổi khi chủ nhà dọn đãi khách trong
vườn, đều cười mà nói với khách rằng : mình chẳng hề quên công ơn thầy
Từ-viển.

Sách Dị-sữ bàn rằng : như lão thầy ấy làm hoảng ôm mền chụp đầu con

thú, miệng la bải hãi rồi liền giấu phứt đi, đừng có nói tới chuyện sợ sệt, một
nói lớn lối rằng : mình đã đánh đuổi nó được, thì thiên hạ cũng tin chắc là
thầy cao tay ấn không ai bì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.