45. CÔNG GIÃ TRƯỜNG
Công-giã-trường là người nước Lổ cũng là học trò đức Khổng-tử, hiểu
biết tiếng chim, nhà nghèo ở không nhưng, không có mà ăn cho đủ. Một bữa
chim bay tới nhà ông ấy mà kêu rằng : Công-giã-tràng, Công-giã-tràng, cọp
bắt dê núi Nam-san, người ăn thịt ta ăn gan, chóng theo bổi chớ dùng dằng.
Công-giã-trường đi tới núi quả bắt đặng con dê đem về làm thịt ăn. Chẳng
dè chủ mất dê đi đánh dấu được sừng dê tại nhà Công-giã-trường, bèn đi cáo
với ông Lổ-công, vu cho Công-giã-trường rằng ăn trộm. Công-giã-trường
thưa thiệt, Lổ-công không tin tiếng chim, bắt Công-giã-trường bỏ vô khám.
Đức-Khổng-tử biết Công-giã-trường là người ngay thiệt, đi minh oan, mà
Lổ-công cũng không tha. Đức Khổng-tử than rằng : ở chốn ly tiếc lẽ đâu
không có người ngay mà mắc nạn. Chẳng khỏi bao lâu con chim ấy lại bay
tới cửa khám mà kêu rằng : Công-giã-tràng, Công-giã-tràng, người nước Tề
đem binh sang, sông Nghi thúy ở đầu đàng, kíp ngăn ngừa chớ nghi nan.
Công-giã-trường nói lại với quan đề lao chạy tờ cho ông Lổ-công sai người
thám, quả có binh nước Tề qua lấn bờ cõi. Lổ-công mới tha Công-giã-
trường ; cấp nhiều tiền bạc, lại muốn phong cho làm bậc Đại-phu, Công-giã-
trường hổ vì nhờ tiếng chim, không dám chịu.