anh hai, có lẽ anh hai sợ ta đi đi, không chịu mua mà cho ta giống chi chăng
; ví dầu anh hai có mua, thì ta cũng có tiền mà nuôi mạng sống ; người vợ
cũng lấy làm phải, bèn sai con cầm giấy qua nhà người anh. Người anh bàn
với vợ rằng : dầu em mình có bụng bất nhơn, sao cũng là tay chơn mình, nó
đi đi thì mình quạnh quẻ, chi bằng trả giấy mà châu cấp cho nó. Người vợ
rằng : nó giợm đi là có ý rúng mình, như mình chịu châu cấp thì là mắc mưu
nó ; trong thiên hạ những người không anh không em đều phải chết hết đi
sao ? Ta cơi vách tường lên cho cao, sữa nhà lại chắc chắn thì cũng vững
bền, thôi chịu mua cho nó mà nới nhà ra cho rộng, để nó đi đâu mặc nó. Hai
vợ chồng bàn luận xong rồi, liền kêu người em so danh điễm chỉ, giao tiền
bạc đủ số. Người em bán nhà rồi, bèn dời qua làng khác mà ở, quân hoang
nghe người em đi, lại rủ nhau tới đánh bắt người anh làm khổ sở, bao nhiêu
vàng bạc phải đem ra mà chuộc mạng. Đến khi ăn cướp kéo đi, lại khai cửa
vựa, kêu nhà nghèo lối xóm tới mặc ý xúc, trong giây phút lúa sạch còn vựa
không. Qua ngày sau người em hay đặng chạy qua, thì người anh đã bất tỉnh
nói không ra tiếng, mở mắt thấy em lấy tay cào chiếu mà thôi, một hồi liền
tắt hơi. Người em giận lắm đi kiện tại huyện, mà ăn cướp thì đã trốn xa
không bắt chi được. Còn những người xúc lúa kể hơn một trăm, thì là những
dân nghèo khổ trong làng, quan huyện cũng không biết xử làm sao.
Người anh chết để lại một đứa con mới được năm tuổi, nhà nghèo rồi,
nó cứ qua bên chú mà ở, năm bảy ngày cũng không về, đưa nó về thì nó
khóc, thiếm nó cũng không ngó tới. Người chồng nói cha mẹ nó bất nghĩa,
nó có tội gì, bèn mua bánh mà đưa nó về. Cách ít bữa người em lại lén vợ
con, đội lúa qua cho chị dâu, dặn phải nuôi cháu, cứ việc làm như vậy một
hai năm, cho đến khi chị dâu bán được nhà có tiền ăn, mới thôi qua lại. Sau
mất mùa nữa, thiên hạ chết đói đầy đàng, nhà người em thêm miệng ăn càng
thêm bẩn chật. Khi ấy con người anh được 15 tuổi yếu đuối không làm gì
đặng, người em biểu đi theo con mà bán bánh. Một đêm người em nằm
chiêm bao thấy anh tới, mặt mũi thảm sầu mà nói rằng : anh nghe lời đờn bà,
hóa ra mất nghĩa anh em, em đừng tưởng tới chuyện cũ mà thêm điều hổ
thẹn cho anh ; nay chỗ nhà cũ bán đi mà hãy còn bỏ không, em phải mướn
mà ở, đàng sau chỗ cỏ mọc rậm có chôn tiền, em đào lên mà làm vốn, đem