cỡi không đặng, Liểu-sanh ghé đầu lại nói nhỏ chịu lo giùm. Đến khi khách
về, Liểu-sanh trách Châu-sanh rằng : ngàn vàng mua không đặng một người
bạn hữu như vậy, anh đãi đằng chi lếu láo ! Liểu-sanh nói rồi liền cỡi ngựa
theo họ Phó, mượn đều nói Châu-sanh biểu đem ngựa qua cho. Châu-sanh
hay đặng lấy làm bất bình.
Qua năm sau Châu-sanh tính sang Giang Tây vào ở nhà tơ bên án, bèn
tới nhà Liểu-sanh cậy bói một quẻ, Liểu-sanh nói quẻ tốt lắm. Châu-sanh
cười, nói tôi cũng còn một ít chục quan tiền, tôi đi đây là có ý kiếm vợ tử tế,
họa may lời anh nói trước có mất linh đi chăng. Liểu-sanh nói : mặc ý anh.
Đến khi Châu-sanh đi tới Giang-tây, gặp giặc lớn, ba năm không về đặng.
Sau giặc vừa yên, Châu-sanh cất gánh ra về giữa đàng bị giặc bắt. Có bảy
tám người cũng bị bắt một lượt, quân giặc lấy hết đồ thả đi, bắt có một mình
Châu-sanh đem tới chỗ ổ. Chủ trại hỏi gia thế Châu-sanh rồi mới nói : min
có một con gái, min muốn gả cho, nhà ngươi chớ từ. Châu-sanh làm thinh.
Chủ trại giận dạy đem chém bêu đầu. Châu-sanh sợ nghĩ trong mình thà chịu
đở, lục thục rồi sẽ bỏ, bèn thưa với chủ trại rằng : kẻ thơ sanh giùn dằng là
vì con nhà học trò yếu đuối không sức theo việc chinh chiến, lại làm cực cho
ông ; như ông cho chúng con làm vợ chồng lại đặng phép đem nhau đi, thì
ơn ông trọng lắm. Chủ trại nói rằng : min đương lo thứ con gái hay làm bận,
như tình nguyện đem nhau đi, sao min không cho. Chủ trại nói rồi liền đem
Châu-sanh vào nhà trong, biểu con gái ăn mặc tử tế ra chào, trạc được mười
bảy mười tám tuổi xinh tốt đẹp đẻ. Đêm ấy làm lễ hiệp cẫn, Châu-sanh lần
hỏi tên họ, mới biết cha con gái ấy là người mang túi năm trước, nhắc tới
chuyện Liểu-sanh nói, đều lấy làm khen ngợi. Cách ba bốn bữa chủ trại
đương sắm sữa đưa con ra đi, chẳng dè quan binh ùn ùn kéo tới, cả nhà đều
bị trói. Có ba ông quan võ giám sát đem vợ chồng chủ trại chém lần. Tới
Châu-sanh hồn vía mất hết, may có một ông chăm chỉ ngó Châu-sanh mà
hỏi rằng : có phải là Châu-sanh đó không ? Té ra ông quan ấy là tên lính
Liểu-sanh mời ăn năm trước, đánh giặc có công làm tới bậc phó tướng quân.
Ông ấy nói với các quan rằng : nầy lạ người ở một làng với tôi, cũng là con
cháu nhà quan, chẳng lẽ nó đi làm giặc. Ông ấy nói rồi liền dạy mở trói, hỏi
duơn do làm sao mà đi đến đó, Châu-sanh thưa khéo rằng : tôi qua Giang-