52. CHUYỆN HƯỚNG-KlỂU
Hướng-kiểu là người Thái Nguyên, ở với anh rất thảo thuận. Người anh
tên là Thịnh trò chuyện với một con đỉ tên là Ba-tư, cắt tóc thề nguyền sống
thác không bỏ nhau, mà bởi mẹ Ba-tư đòi tiền nhiều, hóa ra việc không rồi.
Chẳng dè mẹ Ba-tư toan cải nghiệp, cho con về trước. Xảy có một vì Công-
tử họ Trang có tình với Ba-tư, xin chuộc nó về làm hầu thiếp. Ba-tư thưa với
mẹ rằng : nay mẹ con ta muốn xa chốn nước lửa, ấy là muốn thoát địa ngục
mà lên thiên đàng ; như phải làm hầu thiếp, thì có khác chi nghề bán dạng
mua vui ; dầu mẹ không nghe lời, con xin kết tóc với Hướng-thịnh mà thôi
chớ. Mẹ chịu, nói cho Hướng-thịnh hay. Thuở ấy Hướng-thịnh chích đôi
chưa có nơi chắp nối, nghe nói lấy làm mầng rỡ, xuất hết gia tài cưới Ba-tư
đem về. Công-tử-trang hay đặng, oán Thịnh sao có giành chỗ mình yêu, tình
cờ gặp Thịnh giữa đàng bèn chưởi mắng. Thịnh nói đi nói lại, Công-tử xúi
quân tùy tùng đánh chết Thịnh, bỏ thây mà đi. Kiểu hay đặng chạy tới thì
anh đã chết rồi, và thương và giận liền tới tỉnh mà kiện. Công-tử-trang lo lót
khắp chỗ, Kiểu kiện không nổi, tức mình không biết làm sao, toan kiếm chỗ
éo le rình mà giết Công-tử-trang cho lại gan. Mỗi bữa Kiểu cứ cắp gươm
núp trong bờ bụi, chờ Công-tử đi qua mà thích khách. Lâu ngày Công-tử
hay đặng, mỗi khi đi chơi thường đem khí giái dự phòng, lại nghe bên đất
Phần-châu có tên Tiêu-đồng mạnh bạo mà lại bắn hay, liền đem nhiều tiền
bạc rước Tiêu-đồng làm chơn tay. Kiểu làm chi không đặng, song cũng cứ
việc rình mò. Một bữa Kiểu đương núp trong cỏ, xảy mưa lớn mình mẫy ướt
hết, lạnh lẽo quá chừng, rủi thì nổi gió lớn trời lại sa mưa đá đổ xuống mình
rát rao đau đớn chịu không nổi, sực nhớ trên núi có một cái miểu, lật đật
chạy lên, vào miểu thì thấy có thầy đạo sĩ quen (Số là thầy đạo sĩ thường đi
xin ăn trong làng, Kiểu có cho ăn, cho nên mới biết nhau). Thầy đạo sĩ thấy
Kiểu mình mẫy ướt dầm, bèn lấy áo vãi rộng trao cho Kiểu mặc mà nói rằng
: nhà ngươi lấy áo này mà thay đở. Kiểu thay áo ngồi xo rỏ như chó, ngó
trong mình thì thấy lông lá mọc ra, hóa ra một con cọp, mà thầy đạo sĩ thì đi
đâu mất không thấy đó nữa. Kiểu và sợ và tức, nghĩ lại trong mình như được