CHUYỆN GIẢI BUỒN - QUYỂN 1 - Trang 92

chức tướng quân hầu gần ông Quan-đế ; quan huyện muốn chạy thì ta giết
ngay. Quan huyện run sợ thất sắc, nghe người ấy nói : đứa giết người là
thằng Cung-tiêu, tên Châu nầy có tội gì. Người ấy nói rồi liền ngã ra, chết
giả một hồi lâu mới sống lại, mặt mày không còn sắc người ; đến khi hỏi tên
nó thì nó xưng là Cung-tiêu. Quan huyện bắt đánh nó chịu xưng ngay.

Số là tên Cung-tiêu ấy, bình nhựt hay đi ăn cướp, ngày kia hay người

chồng con gái đi đòi nợ về, trong ý tưởng trong lưng người ấy làm sao cũng
có bạc, té ra giết rồi lục lưng người ấy không có một đồng. Sau nghe tên
Châu chịu tội, thì cũng lấy làm mầng ; còn ngày ấy mình vào chốn công
môn cũng không biết là ai khiến vào.

Quan huyện hỏi Châu-sanh áo vấy máu ở đâu mà ra, Châu-sanh cũng

không biết. Quan huyện cho đòi bà mẹ, thì bà mẹ nói máu ấy là máu cánh
tay bà ấy thoa vào. Nghiệm bên cánh tay tả bà ấy thì lằn dao cắt chưa lành,
quan huyện sững sốt, sau vì án ấy bị cách chức, thục tội chưa xong mà chết.
Cách hơn một năm mẹ chồng con gái ấy cho dâu cải giá ; con dâu cám vì
Châu-sanh có nghĩa, bà mẹ bèn gả cho Châu-sanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.