Đất Thiên-tân có một người đánh bẩy đặng một con chim hồng, con
chim trống bay theo cho tới nhà, bay lên đáp xuống kêu la tối ngày rồi mới
bay đi. Sáng ngày, người đánh bẩy dậy sớm đi ra ngoài đồng thì thấy con
chim trống bay tới rồi, và kêu và bay theo đậu một bên chơn, người ấy liền
chụp mà bắt nó luôn. Chẳng dè con chim nghiểng cổ mửa ra nữa thoi vàng,
người đánh bẩy hội ý, nói trong mình rằng thế nó đem vàng chuộc vợ, bèn
thả con chim mái. Hai con chim bồi hồi, chẳng khác nửa mầng nửa sợ, rồi
đem nhau bay mất. Người đánh bẩy cân vàng được hai lượng sáu có dư. Ấy
chim muông biết gì, mà có tình với nhau dường ấy, có phải trong sự tử biệt
sanh ly, người ta cũng vậy chăng!
88. – CHUYỆN VOI.
Đất Hồ-quảng có tên thợ bắn, cắp ná vào núi, mệt nằm ngủ quên dọc núi,
thoát chốc có một thớt tượng tới thò vòi bắt cả người cả ná bỏ lên trên lưng
mà đi. Tên thợ bắn sợ hết hồn, chắc mình phải chết; té ra nó đi một đỗi tới
cây cao lớn, nó để y ngồi dưới gốc cây rồi, nó cúi đầu rống lên một tiếng,
voi bầy chạy tới vây xung quanh, làm như muốn cậy sự gì. Còn thớt tượng
lớn thì quì xuống ngước mặt ngó trên cây rồi lại ngó xuống tên thợ dường
như biểu leo. Tên thợ hội ý bén đạp lưng thớt tượng, vịn cây mà trèo lên
ngồi tại cháng ba. Một hồi, có một con hạm chạy tới, mấy chục thớt tượng
đều nằm nép xuống. Con hạm lựa một thớt mập, hòng bắt mà ăn, tượng sợ
sệt đều ngó lên trên cây dường như cầu cứu. Tên thợ kéo ná bắn một phát
trúng nhằm chỗ nhược con hạm chết ngay. Bao nhiêu thớt tượng đều nhảy
mầng múa lạy. Tên thợ trèo xuống, thớt tượng trước cũng quì xuống kề
lưng, thò vòi kéo áo biểu cỡi. Tên thợ cứ việc cỡi, thớt tượng bèn đem đến
một chỗ, lấy chơn moi lên, thấy ngà chôn vô số. Tên thợ nhảy xuống đem
ngà lên, kiếm dây bó buộc lại xong xã, thớt tượng chở hết lên lưng, đưa ra
khỏi núi mới trở lại.
89. – CHUYỆN TÊN ẤT.