“Tịch Đồng, vẫn làm việc sao? Nhớ buổi tối nên nghỉ một chút
đi, đừng để cơ thể quá mệt mỏi”.
Tin nhắn này là của bạn gái nhắn cho tôi.
Tôi nhìn Lưu Đào vẻ hoảng loạn khác thường, những ngày bình
thường khiêm tốn lễ phép, thật là hai con người này khác nhau
một trời một vực.
Anh ta lập tức tìm một vòng hết lượt tất cả các phòng, nhưng
vẫn không thấy đâu, lao ra cả ngoài cửa sổ, lại còn càu nhàu với
tôi “Anh còn làm cái gì vậy, không mau đi tìm cô ta đi”.
Tôi không nói gì, anh ta nói thậm chí còn không nhìn tôi mà cứ
lao đi tìm như con thiêu thân.
Tôi hướng về phía anh ta gào “Lưu Đào, anh quay lại đi...”.
Nhưng anh ta làm ra vẻ không nghe thấy, liền đâm thẳng vào
vách ngăn của phòng làm việc bên cạnh.
Tôi nhìn thấy chữ viết trên máy di động, toàn thân lúc này mềm
ra, ngồi bệt xuống một chiếc ghế trong văn phòng.
Âm thanh từ bên phòng bên lại vọng đến, và cả điệu cười nũng
nịu của cô gái, bây giờ tất cả những thứ đó nghe thật chói tai.
Những âm nhạc và điệu cười đó rốt cuộc từ đâu ra? Tại sao trong
các căn phòng đều nghe rõ như nhau, tôi dùng hai tay nút chặt
hai tai lại, muốn không cho âm thanh đó lọt vào tai mình nữa.
Đúng lúc đó, âm nhạc bỗng dừng hẳn lại, trong phòng trở lại
yên tĩnh, tôi từ từ đi ra, đi về phòng làm việc của mình.
Âm thanh của người con gái lại vọng bên tai tôi.