Thẩm Triệu Dật nói như vua hạ lệnh rồi quay người đi ra ngoài.
Hạ Động đi sau hai người, vừa đi đến đoạn cánh cửa, Thẩm
Triệu Dật bỗng dưng dừng bước, quay người về phía tôi và Cố
Tiểu Đông đang nấp ở dưới gầm bàn, nói to:
“Ở dưới gầm bàn có tiếng động! Ở đó có người, cô ta nấp ở đó!”
Tôi giật mình, sởn gai ốc, tôi và Cố Tiểu Đông đã nấp rất kín rồi,
mà vẫn bị anh ta phát hiện ra. Cùng giật mình còn có Hạ Động
và Vương Đồng, họ cùng quay đầu lại, nhìn xuống gầm bàn!
Nhưng khi họ nhìn quay lại thì tôi nhìn thấy Thẩm Triệu Dật và
Vương Đồng bỗng đổi sắc mặt, sắc mặt của hai người lạnh băng.
Hạ Động hầu như chỉ chú ý vào gầm bàn, từng bước từng bước
đi lại, tôi nhận thấy ánh mắt anh ta cũng vẫn cảnh giác với hai
người đó.
Lúc này Vương Đồng bỗng đột ngột lao từ phía sau, đẩy mạnh
người Hạ Động lao về phía bàn, Vương Đồng lại tiếp tục lao tới
định đè lên người anh ta, nhưng lúc này Hạ Động lật người lại
thật nhanh, mặt ngửa lên phía Vương Đồng, anh ta rút con dao
vẫn giấu trong ống tay ra và đâm liên tiếp vào mặt Vương Đồng.
Một nhát đâm chính mắt, do Vương Đồng nằm trên người Hạ
Động nên khi Hạ Động rút dao ra thì máu phun theo bắn đầy
mặt.
Trên mặt của anh ta máu của Đỗ Vệ chưa khô giờ lại thêm máu
của Vương Đồng, lúc này người của Vương Đồng mềm nhũn và
lăn xuống đất.
Khi xác của Vương Đồng vừa lăn ra khỏi người Hạ Động thì
Thẩm Triệu Dật lao tới, vác một chiếc ghế lao vào đập lên Hạ