trở nên như thế này đây...”
Đúng vậy, chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà toàn thế giới thay đổi
hẳn.
Tại sao lại như vậy?
Có ai biết tại sao lại như vậy không?
Tôi hỏi Cố Tiểu Đông “Cô đã từng nhìn thấy người con gái áo
đen, có thật một chút suy nghĩ là đi theo cô ta cũng không có
đúng không?”
Cố Tiểu Đông nói “Anh Trúc, anh cũng biết tôi là người nhát
gan, vừa nhìn thấy ma là tôi mất hết cả hồn vía rồi còn gì, vậy
còn lòng dạ nào nữa?”
Tôi hơi sửng sốt.
Tại sao tất cả mọi người đều trong tình trạng phát điên, gồm cả
tôi, hôm qua Hạ Động cũng như vậy.
Tại sao lại chỉ có mỗi Cố Tiểu Đông là không như vậy? Tôi nhớ lại
chi tiết, tối hôm qua khi xảy ra chuyện, rất nhanh tôi nghĩ đến
tôi và Lưu Đào cùng uống cà phê mà không biết do ai pha.
Lúc đó tôi nghĩ là Lưu Đào pha, nhưng anh ta không thừa nhận,
tôi cũng không hỏi tiếp nữa. Khi tôi bị Lưu Đào gọi dậy, anh ta
đã uống cạn cốc cà phê rồi, còn tôi không quen uống cà phê sữa
nên tôi chỉ uống có một ngụm, đây có thể là nguyên nhân tôi
thay đổi thất thường, nhất định là có kẻ nào đó đã cho thuốc mê
vào cà phê.
Do tôi chỉ uống một ngụm, cho nên triệu chứng nhẹ hơn người
khác, kịp thời dừng chân trước vực thẳm, hồi phục lý trí.