nhẫn nại được nữa, bắt buộc họ tự hạ số tiền đền bù mà họ đặt
ra, lúc đó lại ký kết lại. Tính toán thời gian xong trước Tết cũng
rất khó giải quyết, anh không phải lo lắng quá”. Tôi khuyên anh
ta.
“Vậy là cần họ khởi tố?” Tiểu Hồ nói.
“Cần kháng cáo, có như vậy mới kéo dài được, nhưng họ cũng
không hẳn là chịu đâu”. Tôi nói.
Tiểu Hồ lắng nghe tôi phân tích, nghe đến sau cùng thì thở phào
một cái, gật gật đầu “Như vậy thì được, dù thế nào máy cầm tay
của tôi cũng phải thay số, như vậy thì người của xưởng khuôn
Hy Vọng Mới sẽ không tìm được tôi, tránh được họ là tôi đỡ vì tôi
là người ở giữa rất khó xử lý”.
Bữa trưa cũng như mọi ngày, không cảm thấy có vị gì cả. Tôi và
Tiểu Hồ sánh vai nhau đi ra khỏi nhà ăn, tôi cảm thấy anh ta có
vẻ suy sụp. Đi lên cầu thang, anh ta bỗng quay đầu lại hỏi tôi “À,
đúng rồi, bộ phận chúng ta đến Tết Nguyên đán có được nghỉ
không?”
“Nghỉ ba ngày, nhưng sao vậy?” Tôi hỏi lại.
“À, hôm đó là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời mọi người đến
dự” Anh ta vui vẻ nói.
“Thật không? Hoá ra là như vậy, nhưng buổi tối ngày 31 tháng
Mười hai bộ phận chúng ta đều ở lại công ty, cùng với bộ phận
phê duyệt và bảo lưu làm thâu đêm để chỉnh lý hồ sơ bồi
thường, do vậy hôm đó mọi người đều phải ở lại làm, cho nên
không có ai đi sinh nhật của anh đâu”.