CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 240

còn dọa đi kiện nữa, các anh có thể xử lý nhanh giúp tôi được
không, viện phí tôi đã phải chi hết hàng mấy vạn rồi”. Ông ta
nói.

“Ông yên tâm, nếu họ đi kiện, thì một trăm vạn cũng không thể
trụ nổi đâu, chúng tôi sẽ làm nhanh cho ông, các ông bên đó
cũng nên làm tốt công việc với gia đình họ”. Tôi nói xong mấy
câu, liền cúp máy.

Tôi âm thầm cảm nhận vụ này càng ngày càng rắc rối, vô tình
những giọt mồ hôi chảy ra ướt cả trán. Tôi đặt ra ngày thứ 5 sẽ
đem tư liệu về, viết trước chi tiết những sự việc thành một bộ,
đưa đến bộ phận pháp vụ, yêu cầu họ cho một bộ ý kiến pháp
luật, sau đó lại đưa đến đơn vị kiểm định hoàn chỉnh những gì
có liên quan cho thoả đáng, giao cho bộ phận thẩm duyệt của
bệnh viện, để họ cho ý kiến và phê chuẩn phương pháp điều trị.

Cả buổi sáng không lúc nào ngừng tay nghe điện thoại, hết giờ
trưa tôi cùng với mấy người cùng bộ phận đi ăn cơm.

Tiểu Hồ tự nhiên lại đến ngồi cùng tôi, ngồi bên bàn ăn cơm, tôi
nói với anh ta: “Các bác sĩ đã hội chẩn và đưa ra kết luận ban đầu
là có khả năng anh ta sẽ phải sống thực vật, không biết về sau
thì như thế nào”.

“Thế phải bồi thường bao nhiêu tiền?” Tiểu Hồ hỏi.

“Chưa biết có đền bù hay không đền bù nữa, tôi xem ra vụ này
không dễ gì mà đền bù, sau này anh sẽ biết”. Tôi nói.

“Cái gì?”

“Cứ như vậy thì nếu có phải đền bù thì vụ này cũng phải kéo đến
nửa năm, vụ việc kéo dài làm cho người được đền bù không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.