CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 247

“Tiểu Hồ”. Tôi hướng về phía họ gọi, “Làm sinh nhật sao không
gọi tôi với”.

Tôi đang định đứng lên đi sang chỗ họ, bỗng nhiên đám người
đó cùng nhau ngoảnh đầu lại nhìn tôi, qua ánh sáng ngọn nến
chỉ nhìn thấy những con mắt mà không có một động tĩnh nào.

Nhưng tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, da mặt họ
trắng bệch, chẳng ra mặt mũi gì, giống như cái gì trát lên đó,
bên cạnh là mái tóc dài và đen xõa xuống.

Trong nháy mắt, bỗng tôi cảm thấy như có cái gì ấn nghẹt cổ
họng, hai chân như xoài xuống đất.

Lúc này, Tiểu Hồ bỗng gạt mọi người ra, từ từ tiến lại gần tôi.
Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười thật kỳ quái, thò ra hai hàm răng
khấp khểnh.

Anh ta đứng trước mặt tôi, giơ tay ra, vỗ vỗ nhẹ lên vai tôi...

Trong lúc này, tôi bỗng thấy cổ họng tôi đau nhói, “ái” tôi kêu
lên!

Trước mắt là ánh sáng chói mắt, chỉ nhìn thấy Tiểu Hồ đứng
ngây ra trước mặt tôi.

“Tôi...” Tôi nhìn ngang nhìn dọc, hốt hoảng tột độ.

“Anh làm sao vậy?” Anh ta hỏi.

“Không... không sao, ngủ mơ rồi”. Lúc này tôi mới phát hiện ra
rằng chân tôi tê ê ẩm.

“Anh ở đây... làm cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.