Biểu hiện của Giám đốc Thôi hơi bối rối “Cái này thật khó nói,
bởi vì trường hợp này tương đối đặc biệt, đã trình lên Tổng
Giám đốc công ty rồi, đến bây giờ bên Tổng công ty vẫn chưa hồi
âm, do vậy chúng tôi cũng muốn lắm”.
“Nên bồi thường thì bồi thường, không nên bồi thường thì
không bồi thường, có gì mà muốn với không muốn! Nếu như
Tổng công ty nói là không bồi thường thì các anh cũng không
bồi thường phải không? Anh nói xem vụ này tại sao không bồi
thường được?”.
“Không nói là không bồi thường, mà đây là công việc theo lộ
trình sắp xếp của công ty rồi, tất cả đều phải thông qua Tổng
công ty phê duyệt”. Giám đốc Thôi cười nhạt hai tiếng.
“Vậy thì anh phải nói rõ cho tôi cần bao nhiêu thời gian, lộ trình
gì cũng phải có thời hạn đúng không? Ngày nào anh cũng khất
lần khất lữa như vậy thì tôi làm sao mà chịu được! Anh xem,
viện phí thì phải chi rất nhiều rồi! Vả lại bố mẹ bệnh nhân ngày
nào cũng đến chỗ tôi làm ầm lên, nếu như xảy ra chuyện gì thì
làm thế nào, ai chịu trách nhiệm?”.
“Như thế này vậy, nếu như ông thấy đối phó với bên gia đình
người ta khó, thì ông ứng trước cho người ta một ít vậy...”
Câu nói chưa dứt thì ông Chu đã nói to làm ngắt đoạn câu nói:
“Tại sao phải là tôi ứng ra, hừ, nếu tôi ứng ra rồi xong các anh
nói là không bồi thường nữa, vậy là tôi phải chịu tất sao?”.
Trong khi đang nói, thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân rầm
rập đi tới, không phải là bước chân của một người, mà rất nhiều
người, những bước chân vội vàng ngày càng gần hơn. Chúng tôi
liền quay ngoắt đầu hướng về phía cửa, chỉ nghe thấy tiếng