CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 256

“uỳnh uỳnh” một cái, cánh cửa bị đạp ra, một người đàn ông
trạc tuổi hơn năm mươi, tay cầm một thanh gỗ xông vào.

Tôi sợ hãi không biết đang xảy ra chuyện gì, thì anh ta đã đập
thanh gỗ trước mặt chúng tôi gãy ra thành hai đoạn.

“Từ từ hãy nói, từ từ hãy nói!” Ông Chu xông lên phía sau anh ta
giữ lại.

“Con tôi còn, anh còn, tôi còn!” Ông ta vừa kêu vừa vung đoạn
thanh gỗ tứ tung như điên cuồng lên.

“Con tôi chết rồi!” Ông ta bỗng gào to và khóc lên.

Chúng tôi ai cũng ngây người ra.

Ông Chu từ từ đi sang ôm lấy vai và dìu ông ấy đi ra ngoài, lúc đó
trong phòng chỉ còn lại Giám đốc Thôi và tôi.

“Về hãy nói”, Giám đốc Thôi hơi lo lắng.

Ngồi được mấy phút, ông Chu vội vàng trở về. Mặt anh ta khang
khác, nhìn chúng tôi một lượt, sau đó ghé mông ngồi đối diện
chúng tôi. Chúng tôi đang định hỏi tình hình, thì ông Chu bỗng
hét toáng lên “Công ty bảo hiểm các anh khi đi thu phí bảo hiểm
thì thúc giục người ta nhanh lắm, nhưng khi xảy ra sự cố thì cố
tình kéo dài thời gian của người ta! Chuyện này mà không giải
quyết cho nhanh thì chúng tôi sẽ trình lên trên! Các anh vừa
nhìn thấy rồi đấy, tôi ngày nào cũng chịu hai, ba lần như vậy,
công ty các anh phải chịu trách nhiệm!”.

Tôi và Giám đốc Thôi đều cảm thấy bối rối, liền cáo biệt anh ta
trở về công ty, quá lúng túng. Sau khi đã định thần, Giám đốc
Thôi lái xe đi về, đi được một đoạn, ông ấy bỗng tự nói một
mình “Chết rồi cũng tốt, không phải chịu tiền phí viện nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.