Hạo Tuyết than thở: “Ơ, em đâu có rộng lượng như thế, đều là anh
Triệt làm ra đấy. Hôm trước, anh ấy đến tìm em nói rất nhiều, anh ấy nói…
Thôi, dù sao anh Triệt muốn em nghĩ thông suốt. Em chẳng qua là mơ một
giấc mộng thôi. Tỉnh mộng rồi, cái gì cũng không có, nhưng em không
muốn vì giấc mộng này mà mất chị. Em sợ chị sẽ không tha thứ cho em, rất
lo lắng. Anh Triệt cầm món quà này cho em, nhờ em tặng cho chị.Anh ấy
nói chị nhìn thấy món quà này nhất định sẽ vui. Quả nhiên như thế, anh
Triệt thật lợi hại”.
“Lại là Triệt…”, Hiểu Khê lầm bầm, đôi mắt cô ánh cười dịu dàng.
oOo
Ngoài cửa sổ mưa liên miên. Hạt mưa rất nhỏ bị thổi nhè nhẹ trong
gió, giống như sương mù. Trong mưa, cây lá xanh tươi, không khí mát mẻ
và yên tĩnh lạ. Minh Hiểu Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy lòng hơi bất
an. Tiểu Tuyền hiếu kì quan sát Hiểu Khê, cất tiếng hỏi: “Hiểu Khê, cậu
làm sao như mất hồn vậy?”.
Hiểu Khê than thở: “Mình thấy nóng ruột quá, như sắp có chuyện gì sẽ
xảy ra”.
Tiểu Tuyền cười vang, trêu chọc: “Tất nhiên rồi, tám giờ tối nay, buổi
biễu diễn của Giản Triệt sẽ bắt đầu. Cậu là người đẹp quan trọng nhất nên
sốt ruột một tí cũng không sao”.
Hiểu Khê lắc đầu, than thở: “Dường như không phải vậy. Bỗng nhiên
mình thấy rất hoảng sợ, giống như có vật gì đang cào xé mình vậy, sợ
lắm…”
Chợt các bạn cùng lớp đồng thanh ồ lên một tiếng kinh ngạc. Mọi
người đều đổ dồn mắt ra cửa. Thầy giáo đứng trên bục giảng cũng nhìn
theo ánh mắt các em. Viên phấn trên tay rơi xuống đất đánh “bịch” một cái.
Nhân vật gây chú ý đó chính là một thanh niên cao gầy, má phải đầy sẹo,