“Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng bạn gái đi!”, một giọng nói trẻ con
non nớt vang lên.
Hiểu Khê giật mình, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cô bé mười một, mười
hai tuổi, đang ôm mấy bó hoa hồng đỏ thắm, nghiêng đầu cười thân mật với
họ. Cô bé có một chiếc má lúm đồng tiền thật đáng yêu, cứ nhìn Giản Triệt
mãi như thúc giục. Giản Triệt cười không nói, chỉ nhìn Minh Hiểu Khê.
Hiểu Khê vui như mở cờ trong bụng nhưng nhanh chóng cúi đầu, ỉu xìu với
cô bé: “Nhưng chị không phải là bạn gái của anh ấy”.
Cô bé lúc lắc hai bím tóc, thơ ngây phản đối: “Chị và anh ấy nắm tay
như thế, làm sao không phải là bạn gái cơ chứ!”.
“Việc này…”, Minh Hiểu Khê lúng túng, máu toàn thân như chạy lên
mặt, khiến mặt cô đỏ rực. Lúc này, thần kinh khắp người cô đột nhiên nhạy
cảm không gì sánh được. Tay của Phong Giản Triệt, lòng bàn tay của anh,
ngón tay của anh, nhiệt độ ấm áp của anh, mạch đập nhẹ nhàng của anh,
giống như cái bàn là, khiến cô ta bỗng tỉnh lại, bừng tỉnh đến nỗi tim đập
loạn xạ, tỉnh đến nỗi muốn trốn muốn ẩn đi. Cô vội vàng rút tay lại…
Không thể được. Lại dùng sức. Vẫn không được! Giản Triệt vẫn nắm chặt
tay cô. Anh muốn cô hiểu rõ rằng anh không muốn cô rút tay ra. Hiểu Khê
bàng hoàng nhận ra tầm quan trọng của vấn đề. Các ngón tay cô bắt đầu
lạnh dần, nhưng trái tim lại nóng bỏng.
Ánh trăng trên trời nhỏ nhắn, cong cong, giống như cái móc câu nhỏ,
kéo đi hơi thở rối loạn của Hiểu Khê. Ánh trăng nhỏ nhắn cong cong, sáng
trong mềm mỏng, cũng giống nụ cười trên đôi môi của Phong Giản Triệt
lúc này. Anh không nhìn Hiểu Khê, chỉ nhìn cô bé bán hoa.
Cô bé bán hoa vẫn tủm tỉm cười: “Chị ấy không phải là bạn gái của
anh sao?”.
Giản Triệt không gật đầu cũng không lắc.